Đầu tiên tôi định không viết về Bố và về Mẹ đâu bởi vì chị gái tôi cũng đã từng chia sẻ một số bài viết về cả hai bố mẹ chúng tôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi thấy rằng chuyện đề tài không quan trọng mà điều quan trọng và đáng quý đó là tình cảm, cảm nhận của tôi về bố mẹ chắc chắn sẽ khác với tình cảm của chị gái tôi.
Bởi trong tâm khảm của tôi, Bố và Mẹ là những người thật sự đặc biệt và sẽ không thể ngôn từ nào diễn đạt hết được sự kính trọng của tôi giành cho họ. Bố ơi, hôm nay con muốn giành tặng bố bài viết này để bày tỏ lòng biết ơn, tình yêu của con giành cho Bố. Còn mẹ, con để giành riêng một trang khác nhé, Mẹ đừng tị nạnh nha!
Với Bố, con thực sự không biết bắt đầu từ đâu bởi giờ đây trong con còn lưu giữ biết bao nhiêu kỉ niệm với Bố. Bố gắn với cuộc sống, con đường học hành của con từ những ngày đầu- từ cái ngày con luôn mặc cảm vì chị Giang luôn học giỏi hơn con, từ những lần con không biết làm thế nào chỉ biết chép bài “toán” của chị Giang để đạt điểm cao. Ngày xưa chị Giang học toán giỏi lắm, còn được thầy cô phong là “thần đồng” của Huyện Quỳnh Lưu nữa ^^. Con không nổi bật bằng chị, không học giỏi bằng chị, không thông minh khi giải toán bằng chị nên con tự ti lắm. Mỗi lần học toán với chị Giang và Bố, con lại khóc vì con thấy lúc nào bố cũng nhìn chị Giang rồi giảng toán, không thèm nhìn con đến một lần. Con luôn muốn bố nhìn con rồi hỏi con có hiểu không (dù lúc đó con không hiểu tí gì). Bố luôn là người con kính trọng nên mong bố quan tâm, để ý đến con. Hồi đó con thấy hơi ghét Bố và chị Giang một tẹo.
Nhưng giờ nghĩ lại, con thấy con lúc đó thật hư. Vì không phải là Bố thiên vị chị Giang đâu, tại vì con học không giỏi bằng chị nên toàn tự ti, nghĩ Bố ghét con, không thương con bằng chị. Con nhớ có lần, hồi đó 2 chị em con học lớp 3, có một bài toán nâng cao Bố với chị Giang không giải được, Bố đèo 2 chị em sang nhà cô giáo hỏi bài, lúc đó là 11 h tối. Sang hỏi cô giáo, cô giáo bảo rằng, từ sau không giải được thì tham khảo bài giải đằng sau ^^. Thật đơn giản. Trong con, Bố luôn gắn với những kỉ niệm học hành. Luôn chăm sóc, chỉ bảo chúng con học tốt vì Bố biết rằng chúng con sẽ không thành công được nếu không được học hành tử tế.

Con nhớ như in hồi năm 1997, 1 năm sau ông nội mất- cái năm lần đầu tiên con thấy Bố khóc. Năm này nhà mình gặp bao nhiêu khó khăn vì bố bị ngã, từ tầng 2 xuống (ngôi nhà cao khoảng 5 mét). Nhà mình lúc đó thật lao đao, Bố là lao động chính, 6 mẹ con bơ vơ không biết nương tựa vào ai nữa. Cả nhà đã phải vay mượn hàng xóm, anh em họ hàng để có tiền chữa chạy cho bố. Xác định tinh thần là Bố có thể bị liệt và ngồi xe lăn, lúc đó con còn nhỏ lắm nhưng đến giờ con vẫn nhớ cái cảm giác bơ vơ, sợ hãi khi nghĩ rằng, từ nay mẹ con chúng con không biết dựa vào ai. Thật may mắn, lúc ra đến Bệnh viện Bạch Mai Hà Nội, bố đã phản ứng tốt với một loại thuốc nên nỗi sợ đó của con đã dần tan.
Thời gian Bố tập để phục hồi chức năng, thật khó khăn. Con nhớ như in hình ảnh Bố đứng run run, tựa vào cửa sổ với đôi chân bị teo lại vì không vận động trong một thời gian dài. Nhưng Bố vẫn quyết tâm tập vì Mẹ, vì chúng con vì Bố biết rằng, thiếu Bố nhà mình sẽ chết đói và chúng con sẽ thất học. Con vui nhất là những lần được đấm lưng và xoa dầu cho Bố. Bố chỉ cho con xoa dầu thôi vì Bố khen con xoa khéo :X Thời đó tôi và chị Giang đang học lớp 3, chuẩn bị lên lớp 4. Ở quê tôi có mở một trường cấp 1-gọi là trường Chuyên của huyện. Gia đình lúc đó nghèo lắm, bố thì đang ốm đau, bệnh tật, chúng tôi có giấy gọi vào trường Chuyên học. Mẹ thì không cho vì bảo là gia đình khó khăn, không có tiền nhưng Bố nhất quyết cho chúng tôi vào học được trường đó, và Bố bảo rằng: dù phải bán nhà cũng phải nuôi chúng tôi ăn học nên người.
Ngày đó, mẹ thì gầy gò, hay ốm đau nên Bố sợ mẹ vất vả, không cho mẹ làm việc nặng gì cả. Bố thường đánh trứng gà bông lên cho Mẹ ăn. Tôi nhớ nhất là mỗi lần mẹ uống tôi thường kè kè bên mẹ để xin uống cùng. Nhớ hồi chúng tôi vào trường Huyện học, Bố dậy từ 4 giờ sáng, gọi chúng tôi dậy học và nấu cơm cho 2 chị em tôi đưa đi để trưa ăn. Cơm chỉ là mấy quả cà, quả trứng thôi nhưng lần nào 2 chị em tôi ăn cũng thấy ngon biết bao. Ngon vì đó là tình yêu thương Bố giành cho chúng tôi.
Gia đình khó khăn là vậy nhưng Bố không bao giờ để chúng con phải ăn nước mắm. Bố tập luyện, làm đủ thứ nghề. Bố vẽ đẹp lắm nên Bố lần mò học vẽ ảnh truyền thần, chạm khắc ảnh đá cho những người đã mất. Bức ảnh đầu tiên của Bố là ảnh cô người mẫu Diễm Hương. Giờ con phải nói thật là cái cô trong ảnh hồi đấy chả giống Diễm Hương tẹo nào Bố à (mặc dù ngày xưa con cứ khen Bố vẽ đẹp ghê ^^). Nhưng những lần sau Bố vẽ đẹp và giống hơn hẳn. Con lại cũng vui vì lần nữa Bố chỉ cho phép con với chị Nhung giúp Bố chạm khắc ảnh thôi vì chúng con khéo tay. Con biết rằng, Bố sẽ trở thành một họa sĩ giỏi nếu Bố có điều kiện học hành. Nhưng Bố phải hi sinh vì gia đình, vì chúng con rất nhiều. Vì với Bố, vẽ ảnh, vẽ tranh không phải là vì nghệ thuật mà là để mưu sinh mà thôi.
Thời đó, Bố làm đủ nghề: vẽ câu đối để bán vào các dịp tết, đúc bia mộ, bán hàng trên Bệnh viện, bán xi măng. Nhưng nghề con nhớ nhất là nghề đúc ống giếng. Nghề này cũng là do Bố mày mò để làm ra những cái khuôn có sẵn. Công thức làm đơn giản nhưng vất vả: nhào đá, cát, xi măng và nước để thành vữa. Đổ vữa này vào khuôn có sẵn, để khô để thành những ống giếng, đem bán cho khách hàng.
Để làm những ống giếng này, Bố gọi chúng con dậy từ lúc 4 giờ sáng. Vì làm xong chúng con phải đi học lúc 7h sáng (tôi học xa nhà 5km nên phải đi sớm). Con còn nhớ hồi đó, cứ 4 giờ sáng là ở xóm mình có tổ chức cho thiếu nhi trong xóm tập luyện diễu hành để đến ngày 2-9 có thi đua giữa các xóm. Chúng tôi háo hức lắm nhưng không bao giờ được tập cả vì chúng tôi còn phải làm đúc ống giếng nữa. Hồi đó, buồn và chạnh lòng lắm nhưng Bố tôi nói rằng: có làm thì chúng tôi mới có cơm ăn, có làm mới biết được giá trị sức lao động, có làm chúng tôi mới quyết tâm học hành để thoát nghèo...Và giờ đây, tôi mới thấm thía hết những lời dặn dò ấy của Bố. Giờ tôi biết được rằng những điều bố răn dạy chúng tôi đã cho chúng tôi những chiêm nghiệm quý giá về cuộc đời, đã hình thành nên nhân cách mấy chị em tôi ngày hôm nay. Và giờ chúng tôi tự hào rằng chúng tôi đã làm được những điều bố tâm niệm.
Tôi còn nhớ hồi tôi khoảng 5 tuổi- thời gian Bố tôi đi làm ăn xa, không quan tâm đến chuyện học hành của chị Nhung-chị cả trong gia đình. Chị xếp cuối lớp và không được học sinh tiên tiến. Bố quyết định nghỉ đi làm ăn xa để ở nhà kèm chị gái tôi học. Hồi đó, mấy chị em chúng tôi thi đua học hành, cố gắng làm Bố Mẹ vui lòng. Tôi thích nhất là mỗi lần được bố đèo đưa đi thi Huyện, ngồi sau chiếc xe đạp-tài sản quý của gia đình tôi hồi đó, được bố đưa đi ăn phở từ sáng tinh mơ. Bát phở hồi ấy là món ăn xa xỉ với tôi. Tôi cũng nhớ cảm giác đi thi Tỉnh-môn Tiếng Anh năm lớp 9, Bố đưa tôi vào Diễn Châu thi bằng chiếc xe máy Bố mượn được của chú anh em kết nghĩa với Bố. Cái cảm giác háo hức, tự hào đó cứ theo tôi mãi cứ mỗi lần tôi nhớ về Bố.

Kỉ niệm về Bố nhiều lắm, càng viết tôi càng như lạc vào thế giới của tuổi thơ. Tuổi thơ tôi lớn lên bằng lời răn dạy của bố và còn cả những trận đòn roi nữa. Bố không cưng chiều chúng tôi tẹo nào cả. Sai là Bố lấy gậy đánh và răn đe. Bố đánh thì đau lắm. Nhưng có lần tôi làm mất cái xe đạp duy nhất của nhà. Tôi theo mẹ ra chợ rồi để xe đó mà tung tăng đi với mẹ về nhà. Buổi chập tối ra tìm thì không còn nữa. Tôi lang thang khắp chợ tìm xe nhưng tất nhiên là không thấy rồi. Xác định là về nhà sẽ bị Bố đánh. Lang thang mãi cũng phải về nhà thôi. Vậy mà thấy tôi, Bố chỉ nhìn đầy trìu mến và bào: Vào rửa mặt rồi ăn cơm”. Kí ức đó vẫn còn vẹn nguyên trong tôi đến bây giờ. Tôi có bí quyết để không bị đánh đau hoặc bị đánh ít hơn các chị. Bây giờ nhắc lại các chị còn tị nạnh với tôi về khoản này. Sau này có dịp tôi sẽ nói cho các bạn nghe về bí quyết tuyệt vời này của tôi ^^
Những đêm hè oi bức, nóng không ngủ được, mấy bố con quyết định trải chiếu lên tầng ngủ. Vừa ngắm sao, vừa hỏi Bố bao nhiêu chuyện về tuổi thơ của Bố. Bố nói rằng, đời bố lắm thăng trầm lắm, và Bố ước sau này nếu có dịp Bố sẽ viết một cuốn tiểu thuyết về cuộc đời. Bố kể về tuổi thơ vất vả của Bố, kể về lần đầu tiên Bố gặp ma, kể về mấy mối tình của Bố, kể về kỉ niệm Bố học giỏi lắm-đặc biệt là toán, lúc thi Tốt nghiệp cấp 3 được 10 điểm toán nhưng môn Văn của Bố được 1 điểm- vì trước khi đi thi Bố đọc truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa nên lúc làm văn Bố bê hết nội dung đó vào bài làm ^^. Đó là lí do tại sao mà Bố không cho chúng tôi đọc truyện –dù là Doremon cho đến khi chúng tôi vào cấp 3.
Tôi xa nhà tổng cộng là gần 10 năm rồi: 3 năm cấp, 4 năm đại học và hơn 1 năm đi làm rồi nhưng Bố vẫn là người đầu tiên tôi nghĩ về khi tôi cần một lời khuyên, một lời răn dạy. Lời khuyên của Bố giản dị nhưng luôn giúp tôi gỡ rối mọi băn khoăn.
Bố nói với chúng tôi rằng: Đời bố bây giờ đã thanh thản rồi vì Bố đã nuôi được 5 chị em ăn học nên người, không còn ước mơ gì hơn nữa. Nhưng Bố à, con muốn làm nhiều thứ, thật nhiều thứ, con sẽ cố gắng thành công để đền đáp công ơn Bố đã giành cho con. Nếu ai đó hỏi, ai là thần tượng của tôi, tôi sẽ không ngần ngại mà nói rằng: Bố tôi. Con tự nhủ sau này con sẽ lấy một người chồng giống bố: tóc bạc cũng không sao vì Bố của con tóc bạc, thấp cũng không sao vì Bố của con cũng không cao, ít nói cũng không sao vì Bố của con nói ít nhưng làm nhiều. Con sẽ sinh thật nhiều con và để Bố-ông ngoại nuôi dưỡng vì con tin Bố sẽ là một ông ngoại tuyệt vời. Con sẽ mãi là đứa con ngoan của Bố, dù không xuất chúng nhưng con đang cố gắng trở thành một ai đó trong cuộc đời này. Con sẽ cố gắng đạt được ước mơ, cho Bố Mẹ đi du lịch khắp nơi, tận hưởng cuộc sống vì Bố Mẹ đã hy sinh vì chúng con quá nhiều rội. Bố hãy tin và chờ con, Bố nhé!