
Khi đang học cấp 3, Đại học trong trí tưởng tượng của tôi lúc đó là “thiên đường”. Ấy là cái miền đất hứa cho những điều sung sướng. Sẽ không còn những tiết kiểm tra miệng ngồi lầm rầm cầu nguyện cô đừng xướng tên mình, không còn những bài 15 phút, 45 phút đeo đuổi, không còn những đêm căng mắt luyện đề, rồi những kỳ thi thử nối tiếp nhau dai dẳng, mệt mỏi và đầy áp lực…
Ngày nhận giấy báo trúng tuyển Đại học là ngày vỡ òa trong vui sướng. Và rồi như mọi tân sinh viên khác, tôi hăm hở khăn gói quả mướp theo bố mẹ lên đường chuẩn bị cho công cuộc “nhập cư” Hà Nội. Thế là những ngày khổ ải đã qua, thế là mình đã thành sinh viên Đại học, lại còn là Đại học Ngoại thương- ngôi trường mà bao người mơ ước, thế là thỏa ước mơ 1 ngày xơi 5,6 que kem Tràng Tiền cho bõ công bao lâu thèm khát, thế là…chuẩn bị “được” có người yêu… Thế là…và thế là… Bao nhiều những tưởng tượng tràn ngập trong cái đầu mơ mộng của một đứa sinh viên năm nhất. Tôi háo hức biết mấy trước cuộc sống mới lạ, chứa đựng bao điều thú vị đang chờ đón trước mắt!
Nhưng rồi tôi... “vỡ mộng”. Không biết các bạn sinh viên hồi năm nhất có cùng tâm trạng giống tôi không, nhưng thực sự có một quãng thời gian dài tôi đã bị khủng hoảng. Mọi thứ không đẹp và dễ dàng như mình đã nghĩ. Xa gia đình, xa bạn bè thân thuộc, tất cả vụt trở nên lạ lẫm và quá đỗi chông chênh. Cảm giác giờ đây mình hoàn toàn tự quyết định cuộc sống của mình không tuyệt vời chút nào hết. Trái lại, đầy lo lắng và bất an, nhất là với một đứa quen được bảo bọc và chăm chút như tôi.
Đại học đánh dấu một phần nào đó của sự trưởng thành, và ai cũng sẽ phải học cách làm quen với nó, với tất cả, từ môi trường sống mới, bạn bè mới, thầy cô mới cho đến cách tự chăm lo cho bản thân, tự biết vực mình dậy khi tâm trạng đầy chán nản… Tôi đã mất một khoảng thời gian đủ dài để thích nghĩ với những điều ấy. Và rồi tôi đã có thể bắt kịp nhịp sống, dần quen với mọi thứ ở thành phố sôi động này.
Một ngày tôi đi chơi Bờ Hồ cùng đứa bạn thân. Và bạn biết rồi đấy, đó là nơi luôn tràn ngập những người ngoại quốc, sẵn lòng đón đợi một câu bắt chuyện thân thiện từ bạn. Tôi luôn bị thu hút bởi họ. Họ mang trong từng cử chỉ, lời nói, trong từng hơi thở bao phong vị, dư âm của những vùng đất có sức quyến rũ mê người, nơi tôi ao ước mà chưa có cơ hội đặt chân đến. Tôi khao khát cháy lòng được một lần nói chuyện với họ về đất nước của tôi, đất nước của họ, nhưng tôi chưa bao giờ dám. Một phần vì tôi nhút nhát, một phần vì khả năng nghe của tôi rất kém, dẫn đến tự ti. Nhưng lần này “thèm” quá, tôi đánh bạo bắt chuyện với một cô gái. Cô ấy thật xinh đẹp với nước da trắng mịn, đôi mắt xanh lơ và nụ cười tươi rói. Sau những câu chào hỏi xã giao thông thường, cô ấy hỏi tôi đang học ở đâu và tôi trả lời : “I am studying at Foreign Trade University”. Cô ấy nói rằng điều ấy thật tuyệt và tôi cảm thấy tự hào biết bao. Nhưng rồi tôi nhanh chóng rơi vào tình trạng không nghe kịp để hiểu xem cô ấy đang nói gì. Tôi trả lời linh tinh hết, và cuối cùng cô ấy nói một cách ái ngại: “I don’t understand”. Cảm giác của tôi lúc ấy như bị dội một gáo nước lạnh. Tôi cảm thấy quá buồn và thất vọng về bản thân. Nhớ lại vẻ thán phục của cô ấy khi nghe về trường Đại học mà tôi đang theo học, tôi càng thêm xấu hổ. Một trải nghiệm thất bại sẽ làm ta ghi nhớ rất lâu. Từ lần ấy, tôi chợt nhận ra đã bao lâu mình không hề cầm đến quyển sách Tiếng Anh, đã bao lâu chưa luyện tập Tiếng Anh, kể từ ngày lên Đại học. Bận rộn với quá nhiều thứ mới lạ, tôi đã để niềm đam mê học ngoại ngữ của mình ngủ quên ở đâu rồi.
Những ngày cấp 3, tôi luôn là một trong những học sinh nổi trội về Tiếng Anh trong lớp. Nhưng Tiếng Anh lúc ấy chỉ đơn thuần là ngữ pháp và đọc hiểu mà thôi. Tôi nhớ cô Bích Hạnh, tổ trưởng tổ ngoại ngữ - cô giáo mà tôi hết lòng yêu mến và kính trọng đã nói với tôi rằng: “Lên Đại học, Tiếng Anh sẽ không chỉ đơn giản là thế này đâu. Sẽ còn rất nhiều kỹ năng khó. Nhưng dù thế nào, cô vẫn luôn tin tưởng em”. Tôi đã hứa với cô sẽ luôn cố gắng. Đam mê Tiếng Anh của tôi là do cô thổi bùng lên. Vậy mà đã bao lâu tôi để lời hứa ấy mọc rêu rồi… Tôi quyết tâm thay đổi, kể từ giờ phút ấy!
Nhận ra Toeic là thiết thực nhất cho mình trong thời điểm hiện tại, tôi lùng sục chỗ luyện thi Toeic và hoa cả mắt trước bao nhiêu trung tâm hiện ra chỉ sau một cú click chuột. Sau bao lần ngược xuôi hỏi han ý kiến của các anh chị đi trước, cuối cùng tôi đã quyết định chọn Ms Hoa Toeic là nơi để tìm lại cảm hứng học Tiếng Anh. Đúng! Là tìm lại cảm hứng, tìm lại ngọn lửa nhiệt huyết, đam mê theo đúng nghĩa! Đây là lần đầu tiên tôi theo học ở một trung tâm. Và thực sự lo lắng! Thời gian, tiền bạc, công sức…liệu có được đền đáp không đây?
Thi thử để xếp lớp ở trung tâm, tôi được 535 điểm, một mức điểm làm tôi thực sự thất vọng! Tôi được xếp vào lớp B với bao ngổn ngang lo lắng. Mục tiêu của tôi là 720 để được miễn Tiếng Anh cơ sở hết 4 năm Đại học, tôi bắt đầu cảm thấy nó đầy khó khăn…
Ngày học đầu tiên…
“ Hey, babies…” – Tôi sẽ không bao giờ quên giây phút đầu tiên tôi nghe thấy giọng cô Hoa vang lên, một chất giọng nói Tiếng Anh rất chuẩn, nhưng cũng vô cùng ngọt ngào và dễ thương. Chủ nhân của giọng nói ấy xuất hiện với nụ cười cực kỳ rạng rỡ và chiếc váy siêu xinh đẹp. Tôi, cũng như cả lớp B95 đã bị cô cuốn hút ngay từ buổi đầu với những điều giản dị, tự nhiên như thế. Điều tuyệt vời hơn nằm ở cách giảng đầy lôi cuốn của cô, với một phong cách rất trẻ trung và gần gũi, đầy duyên dáng, hóm hỉnh, luôn khiến chúng tôi tiếp thu bài học thật dễ dàng trong tiếng cười giòn giã. Cô làm tôi thực sự nhớ cô giáo Bích Hạnh của tôi. Đã lâu rồi tôi chưa gặp được một ai có cách giảng hấp dẫn và tràn ngập cảm hứng đến vậy. Bạn có tin không? Tôi đã cảm động…, và có thêm động lực học, cùng với bao nhiêu tâm huyết được truyền tải từ buổi học đầu tiên như thế đấy!
Ngày học thứ hai…
Một tràng Tiếng Anh líu lo, và cô ào vào phòng như một cơn gió tươi mát, trẻ trung. Cô Trang của chúng tôi đấy. Cô xinh đẹp như một hotgirl vậy, nhưng cách giảng của cô thì gần gũi vô cùng, rất cởi mở, tự nhiên và dễ tiếp thu. Cô có nói một câu mà cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi: “ Cô muốn các em sau khóa học này nghĩ đến Tiếng Anh không phải vì một tấm bằng cho đẹp CV, mà phải là việc bản thân các em cảm thấy muốn và đam mê học Tiếng Anh cơ”. Câu nói ấy của cô đã làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Cô Trang của tôi- đồng hương Hải Dương của tôi, chính là người đã cho tôi hiểu thế nào là học vì đam mê thực sự!
Những ngày học tiếp theo…
Các cô vẫn luôn tuyệt vời như vậy, luôn tạo cho chúng tôi những tiết học thật dễ hiểu, lý thú và tràn đầy sức sống. Điều đặc biệt là cô Trang và cô Hoa luôn nhấn mạnh đến việc chúng tôi phải nghĩ rằng chúng tôi làm được, và sự thực sẽ là như thế. Không chỉ dạy bảo chúng tôi về kiến thức, hai cô giáo còn truyền cho chúng tôi niềm tin mạnh mẽ vào bản thân mình, nói với chúng tôi về những bài học trong cuộc sống. Quan niệm “No pain, no gain” của cô Hoa hay những chia sẻ thú vị của cô Trang về quá trình tìm việc của chính cô vẫn còn đọng lại mãi trong tôi như những ấn tượng, những bài học sâu sắc không thể mờ phai.
Những cô giáo của chúng tôi- bản thân họ đã là những người trẻ đầy tài năng và nhiệt huyết, bản thân họ đã tự là ngọn lửa thổi bùng đam mê, truyền cảm hứng sôi nổi đến mọi người rồi! Họ là những người đưa đò thực sự nhiệt tâm và cần mẫn, để lại trong tôi lòng yêu mến và kính trọng vô cùng…
2 tháng học trôi qua thật nhanh chóng. Nhớ buổi học cuối bên các cô, viết những dòng kỷ niệm, chụp những tấm ảnh cô trò đầm ấm, thấy bồi hồi, xao xuyến làm sao… Không ai nói ra nhưng tôi biết: tôi cũng như các thành viên của B95 sẽ nhớ, rất nhớ nơi này, nhớ các cô giáo tuyệt vời của chúng tôi…
… Giờ đây, tôi- thành viên đầu tiên của lớp dự thi ở IIG, đã cầm trên tay tấm phiếu báo điểm Toeic 820 mà lòng vỡ òa trong sung sướng. Tôi sắp được đến gặp cô, khoe điểm với cô để rồi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào quen thuộc. Xa các cô, xa Ms Hoa Toeic, tôi thực sự rất nhớ. Mỗi lần có việc đi qua Ngã Tư Sở, tôi lại tưởng như mình vẫn đang đều đặn một tuần ba buổi đến trung tâm để gặp cô Trang, cô Hoa, gặp các anh chị, các bạn lớp B95 mà tôi đã sớm coi như một gia đình. Dường như nó đã trở thành một thói quen, giờ nhớ lại thấy đong đầy kỷ niệm…
Hà Nội những ngày giữa thu thật đẹp. Tôi đón mùa thu Hà Nội năm nay với niềm vui như thế đấy. Chọn lựa Ms Hoa Toeic là một trong những quyết định sáng suốt nhất của tôi, và giờ đây tôi hạnh phúc vì điều đó. Sau này, khi nghĩ về quãng đời sinh viên đầy nụ cười và nước mắt, chắc chắn Ms Hoa Toeic vẫn sẽ luôn hiện về trong tâm trí tôi như một trải nghiệm tuyệt vời và đầy ý nghĩa, một kỷ niệm đẹp và đầy hoài mong như mùa thu Hà Nội năm nào:
“ Tiếng ghita bập bùng tự sự
Đêm kinh kỳ
Thuở ấy
Xanh lơ…”
Email: [email protected]