Ngày đầu tiên dạy lớp SAT Ivy, cảm giác về quá khứ lại dội về.
Hồi ấy, tôi không được như các em bây giờ, không có điều kiện đi học thêm, tiếp xúc với môi trường tiếng anh, giao tiếp cùng người bản xứ nên còn nhút nhát, e dè và kĩ năng còn kém. Tôi nhớ như in cái ngày 20 tháng 9 năm 2003, tôi và một đứa bạn thân học cùng lớp ở trường cấp 3 Phan Bội Châu, Vinh bấy giờ tình cờ gặp một chị rất xinh đẹp người Canada. Lúc đó tôi là cô bé học lớp 10- chuyên Anh. Tôi đã lấy hết can đảm để bắt chuyện với chị vì đó là lần đầu tiên tôi gặp một người nước ngoài ở Vinh. Tôi còn nhớ tên chị là Kelly. Cảm giác thật Yomost và lúc đó tôi còn tự nhủ với lòng mình rằng: tôi yêu người nước ngoài vì tôi yêu tiếng anh đến lạ kì.Lan man mãi bây giờ phải quay lại tháng 3 năm 2003 thôi. Năm 2003 quả là một dấu mốc đáng nhớ với tôi. Đây là năm tôi đạt được giải 2 Tỉnh môn tiếng anh của Tỉnh Nghệ An. Cả tỉnh chỉ mỗi mình tôi đạt giải 2-ko có giải nhất nên tôi may mắn được tham dự kì thi giành học bổng ASEAN do chính phủ Singapore cấp. Hồi ấy, nghe đến đất nước Singapore tôi cảm thấy lạ lẫm và thật xa vời. Cô giáo tôi còn tự hào nói với gia đình tôi rằng có lẽ Hoa sẽ có cơ hội đi du học. Từ đó tôi quyết tâm học hành chăm chỉ để đạt được mục đích đó.

Trong quãng thời gian ôn thi, tôi không hề có tài liệu hay sách vở gì để ôn cả trừ cuốn sách Ngữ pháp của Xuân Bá vì ở quê tôi có được cuốn sách tham khảo là một nỗ lực lớn lao rồi. Bố tôi quyết định đưa tôi vào Vinh- thành phố của Nghệ An để mua sách. Lần vào đó là một kỉ niệm không thể quên được trong cuộc đời tôi. Tờ mờ sáng bố đã gọi tôi dậy để chuẩn bị vào Vinh. Hai bố con đi bằng xe máy- chiếc xe máy cà tàng mà bố mẹ tích góp mãi mới mua được- tôi nhớ vào khoảng 5 triệu đồng. Điều đáng nói là xe không có giấy đăng kí hay bất cứ giấy tờ nào khác vì tiền đâu mà mua xe xịn hơn. Lúc đi thì không sao vì chúng tôi không hề gặp công an. Tôi còn nhớ thỉnh thoảng bố đưa tay ra sau lưng tôi để kiểm tra xem tôi có ngồi sau xe không vì sợ tôi ngủ gật. Cảm giác ngồi sau xe bố thật ấm áp và an toàn. Giờ nhớ lại thấy bố đã thật yêu quý tôi biết bao.
Vào Vinh, hai bố con đi dọc con phố Nguyễn Văn Cừ-con phố nổi tiếng vì nhtững hiệu sách toàn sách hay và quý. Còn nhớ bố giục tôi mua một cuốn từ điển trị giá 246.000-một khoản tiền khá lớn với tôi hồi ấy. Biết rằng mua được cuốn sách ấy, bố đã phải bán bao nhiêu yến lúa nhưng bố vẫn bắt tôi mua vì bố nói không có cuốn từ điển tốt thì không thể học tiếng anh tốt được.
Sau khi mua được một số sách rồi, hai bố con về quê, trong lòng thấp thỏm lo âu vì sợ có công an kiểm tra. Điều chúng tôi sợ đã đến. Đến ngã tư Quán Hành, chúng tôi bị các chú công an bắt dừng xe để kiểm tra giấy tờ. Trong túi bố lúc ấy còn 200k, tôi thì không biết làm thế nào, chỉ thấy thương bố và ngồi khóc tu tu trên đường, ai đi qua cũng nhìn. Hai bố con xác định mất xe. Nhưng không hiểu sao lúc đấy thấy chú công an nhìn tôi cười khích lệ. Thì ra bố đang đưa chọ họ cái giấy thông báo tham dự kì thi của tôi nên các chú bảo nhà nghèo học giỏi nên cho qua^^. Lần đầu tiên trong đời tôi thực sự nể trọng các chú công an như thế.
Còn nhớ buổi chiều mùa hè thật nóng, hai bố con mắc võng học. Bố thì không hề biết một chữ tiếng anh gì cả nhưng cứ đòi kiểm tra khả năng tiếng anh của tôi như thế nào. Bố bảo tôi nói tiếng anh, đọc bài luận tiếng anh cho bố nghe. Lúc đọc xong bố còn bảo tốt, đọc rất chuẩn (tôi không biết đánh giá của bố có chuẩn không nhưng tôi vui lắm). Hồi đấy, VTV3 đang chiếu bộ phim Giày thủy tinh rất hay, các chị tôi đều được xem, chỉ có mình tôi phải tu tâm học đến tận khuya, hễ lấp ló đầu ra là gặp ngay cái lừ mắt của bố. Sợ lắm.
Ngày thi đã đến, hai bố con khăn gói lên đường đi thi. Cảm giác đi ra một thế giới mới lạ đang chờ mình thật lạ lẫm. Đó là lần thứ 2 tôi ra Hà Nội sau lần đầu tiên lúc tôi hồi 6 tuổi-thời gian suýt bị lạc bán sang Trung Quốc mà sau này có dịp tôi sẽ kể cho các bạn nghe sau.
Bố con tôi ra sớm trước 3 ngày vì bố bảo lỡ có thay đổi gì. Lạ một điều là dự đoán của bố thật đúng. Hai bố con lặn lội mưa gió đi đến Bộ giáo dục để hỏi thông tin thì người ta báo một câu xanh rờn là: Đổi ngày thi rồi?? Ngày thi đến khi lần đầu tôi cạnh tranh với các bạn ở Hà Nội, Tôi thấy thật choáng ngợp vì các bạn nói tiếng Anh thật trôi chảy không cần nghĩ-bố tôi nói đùa là “hót như chim”. Và tất nhiên rồi, tôi không đỗ kì thi ấy vì mọi cái tôi chuẩn bị đều lệch cả.
Tuy nhiên, đọng lại trong tôi là một kí ức đẹp về ngày đó. Tôi được trải nghiệm và cảm nhận thật nhiều điều. Tôi cảm nhận được tình yêu thương của bố, nỗi lo lắng của mẹ. Tôi cảm nhận được ước mơ đang hình thành và sẽ lớn dần trong tôi: rằng một ngày tôi sẽ nói được tiếng anh như các bạn Hà Nội và thậm chí còn hơn. Tôi trải nghiệm những kinh nghiệm: rằng cuộc đời không bao giờ là một đường thẳng như mình nghĩ, sẽ rất nhiều chông gai, thử thách nhưng tôi biết đằng sau đó chỉ là một cái đích thôi: chiến thắng chính mình. Giờ đây tôi không phải là một tài năng xuất chúng nhưng tôi tự hào để nói với bố mẹ rằng: con đã theo đuổi ước mơ ngôn ngữ của mình và con đang cố gắng thành công trên bước đường con chọn. Và giờ đây, con nói được tiếng anh như “chim hót” rồi bố à:X