Và thật sự, chính cái Duyên đã cho tôi được tiếp xúc và giảng dạy các Em – khóa học viên để lại cho tôi không ít kỷ niệm dưới cương vị “Chủ nhiệm” (nghe thật to tát quá). Chắc các Em ít biết được rằng sau những giờ làm việc căng thẳng các Em chính là niềm vui, niềm chờ đợi của tôi.

Một lớp có đâu 20 người, học viên lớn nhất cũng bằng tuổi mẹ tôi, còn nhỏ nhất thì thua tôi chỉ độ vài ba tuổi. Thế nhưng, khi tất cả các Em ngồi đó, nhìn tôi với sự tò mò, và dần dần là tin tưởng đầy thiện cảm, tôi cảm nhận sâu sắc được niềm vinh dự và trách nhiệm của một giáo viên, đứng trên bục giảng và truyền đạt tất cả những gì mà tôi biết. Nhiều lúc, các Em kêu ca với tôi về bài tập về nhà “Cô ơi sao mà lắm thế”, nhưng cuối cùng cũng đều nộp đủ, rồi những lúc lớp học thưa thớt, tối muộn online nghe các Em trình bày lý do, mọi nỗi phiền muộn và lo lắng cũng dần tan biến hết. Và chắc các Em cũng ít biết được rằng, mỗi bước tiến của các Em là một niềm tự hào, từng nỗi lo của các Em là mười lần trách nhiệm đối với tôi - một giảng viên còn non nớt nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng việc đi dạy là để kiếm cơm nuôi miệng. Được nhìn thấy các Em 3 buổi một tuần, được lắng nghe và giải đáp thắc mắc cho các Em, được quan sát từng trạng thái cảm xúc trên gương mặt các Em, tôi càng như trở lại và “mắc cạn” lâu hơn trong thời niên thiếu của chính mình, với những kỷ niệm, vui buồn lo. Chính vì thế, thật buồn khi chẳng còn được nhìn thấy các Em thêm một chút.
Tôi còn nhớ cái dè dặt buổi đầu, một chút ngạc nhiên khi tôi gặp học viên “già” nhất của lớp mình. Có lẽ đây cũng là học viên chăm chỉ nhất, và thường email bài tập cho tôi với những mỹ từ cảm động nhất (my beautiful teacher.etc). Tôi cũng nhớ những lần “chú” nói với tôi, nửa vui nửa thật về việc làm bài tập, rằng “nhà tớ mất mạng, tớ ra cơ quan làm bài tập rồi ngủ lại đấy”, rằng “thế này thì vợ tớ chẳng cho vào nhà”, rằng “tớ photo bài mang đến chỗ làm”….Thực sự, tôi cảm động vô cùng trước những nỗ lực không mệt mỏi ấy, và tôi hiểu được những khó khăn của một học viên không còn trẻ tuổi nữa. Nếu được cho thêm thời gian, nếu 2 tháng rưỡi có thể dài hơn một chút, tôi sẽ cố gắng nhiều hơn để giúp đỡ “chú”-người học viên đặc biệt của tôi. Mong rằng trải qua một thời gian nữa, “chú” sẽ vẫn giữ vững tinh thần và học tốt hơn.

Và những học trò mà tôi luôn nghĩ đến với một chút mỉm cười, bởi các Em thật quá sức dễ thương. Tôi muốn nói đến Linh, Đức, Huyền, Yến, Thu, Hoàng Anh, Tân, Quỳnh Hoa, Lan…Các Em, với lòng hăng say và sự nhẫn nại, đã cho tôi thấy giá trị của công việc này, thực sự vượt ra khỏi phạm vi của một công việc. Hàng tuần, nhìn thấy email nhãn Hồng của các em ngập trong hòm thư của tôi, được nhìn thấy kết quả thi của các Em, được nghe câu trả lời của các Em khi tôi hỏi, được nhìn cái gật đầu và nụ cười và tay viết….tất cả đã làm nên một khoảng thời gian vô cùng ý nghĩa với tôi. Các Em đã làm tôi thay đổi suy nghĩ về việc học sinh đối xử với thầy cô giáo. Tôi đã từng cho rằng, việc tôn trọng thầy cô, hay đúng hơn là Trân trọng thầy cô là một điều quá xa xỉ khi con người bước lên một bậc học cao cao nào đó (nghịch lý đáng buồn này vẫn diễn ra hàng ngày đó thôi). Thế nhưng, nhìn vào việc học của các Em, tôi thấy sự cầu tiến và trân trọng những gì tôi nói ra trong đó. Cảm ơn các Em rất nhiều, học trò thân mến ạ.
Tôi cũng sẽ chẳng quên được 3 cô nhóc ngọt ngào ngồi bàn gần cuối, các Em đã coi tôi không chỉ là một giáo viên, mà còn là một chuyên gia giải đáp thắc mắc, khi hỏi tôi một vài thứ liên quan tới web….Nhìn các Em, tôi thấy sự vui tươi và háo hức của học trò nhỏ tuổi khi đến lớp, mặc dù lớp học của tôi đôi khi cũng chẳng được vui cười xả láng như tôi mong đợi. Nhưng các Em đã thực sự đặt niềm tin vào tôi, niềm tin ấy ẩn chứa nhiều lo lắng - điều này khiến tôi nhận ra mình phải cố gắng thêm nhiều hơn nữa. “Nỗi lo của Em là động lực của tôi” – chưa bao giờ tôi dám quên điều này, và tôi hy vọng đã giúp được các Em vợi đi nỗi lo ấy trong suốt thời gian qua. Chúc các Em học tốt dưới mái trường Ngoại Thương, và đạt được mong muốn của mình.

Xin chào Hội đồng hương bàn cuối - những học trò vui tính và luôn làm tôi cười. Thực sự, nhìn vào các Em, tôi cảm thấy thoải mái vô cùng, vì có thể các Em cũng thông cảm với những nỗi lo của tôi một chút (không biết tôi cảm thấy thế có đúng không). Là một giáo viên, vào lớp và có những học trò như vậy, thiện cảm với lớp học cũng sẽ tăng lên nhiều lắm, và cảm hứng dạy học cũng sẽ tăng lên một chút. Có lẽ nó sẽ tăng lên nhiều chút hơn, nếu các Em cho tôi thấy nỗ lực của bản thân rõ ràng hơn nữa, bởi mỗi học sinh, với tôi, đều là một niềm kỳ vọng. Mong rằng cuộc đời sẽ luôn mỉm cười với các Em, cũng như các Em đã luôn mỉm cười đón nhận tôi vậy.

Các Em ạ!
2 tháng rưỡi là một khoảng thời gian quá ư ngắn ngủi để chúng ta hiểu biết về nhau. Thế nhưng, kỷ niệm chẳng phải cũng chỉ là một thoáng chốc đó sao? Điều quan trọng là: kỷ niệm sẽ khiến chúng ta nhớ về nhau mãi. Mỗi người gặp nhau cũng bởi một cơ Duyên, hy vọng cơ Duyên này sẽ đủ để truyền cho các Em cảm hứng về việc học ngoại ngữ, để một khi nhớ lại, kỷ niệm nhỏ bé sẽ lớn lao hơn tưởng tượng rất nhiều. Cảm ơn các Em, một lần nữa!
Cô Hương.