Tôi thường nói với học sinh rằng tôi ghét mùa đông. Bởi mùa đông tôi không thể diện được những bộ váy sặc sỡ nhiều màu sắc, không được đi bơi, đi dã ngoại cùng bạn bè như Mùa hè. Và trên hết, điều tôi ghét mùa đông chính là mùa đông đến thường mang lại cho tôi cảm giác cô đơn, lạnh lẽo (cho dù thời kì tôi có bạn trai, tôi vẫn luôn cảm giác như vậy).
Tôi cùng chị gái đi ăn ngô nướng cùng hai người anh đáng quý mà chị em tôi vẫn luôn xem như những người bạn dễ gần. Chúng tôi hay gọi 2 anh là: Đông ri và nhôm nhựa. Sở dĩ hai anh có cái tên ấy là bởi vì nó đại diện cho sở thích của các anh: Đông ri là nói ngược lại của Đi rông (đây là cách chơi chữ của người quê tôi) và Nhôm nhựa- tôi cũng không hiểu tại sao lại đặt cho anh cái tên thế, chắc anh thích làm nghề đồng nát cũng nên ^^
Mấy anh em đi dọc con phốn Lê Trọng Tấn tìm bóng dáng hàng ngô nướng quen thuộc. Quán ngô nướng ở đây có 2 điều đặc biệt. Một là ngô được nướng bởi hai em gái người Vinh rất xinh-chúng tôi thường gọi đùa là “hót gơn” ^^ và hai là ngô nướng ở đây khác với bất cứ hàng ngô nào ở trên Hà Nội này vì ngô được tẩm ớt cay xè, đúng hương vị quê hương của chúng tôi.
Cảm giác cái lạnh mùa đông qua đầu lưỡi cay xè vì ngô. Được nói chuyện và ăn cùng đồng hương, tôi cảm giác ấm áp đến lạ lùng. Ngồi một lúc thấy một đoàn xe biển 37 cũng sà vào thưởng thức món ngô quê hương, hơn bao h hết tôi thấy rằng ở giữa lòng thành phố này cũng còn một chút quê hương cho tôi. Nhớ nao lòng. Tôi nhớ quãng thời gian cấp 3 tôi học ở Vinh. Những buổi tối mùa đông lạnh cắt gia cắt thịt, cùng lũ bạn cùng xóm trọ chở nhau bằng chiếc xe đạp cà tàng lượn lờ xuống con phố nhỏ gần Quảng Trường Hồ Chí Minh, đạp xe chầm chậm, tận hưởng làn gió mùa đông luồn sâu vào tóc và ngồi ăn ngô nướng cay xè lưỡi. Ngô quê tôi có hương vị đặc trưng lắm vì nó được tẩm bởi một thứ nước làm từ ớt cay, đường và một số hương vị của bí quyết gia truyền. Đi học xa nhà nhiều năm nhưng tết năm nào vào Vinh chơi, tôi cũng phải tìm cho được hàng ngô gần Quảng Trường để ăn. Tôi ăn để tìm cái cảm giác quê hương lâu không cảm nhận được.
Mấy anh em trò chuyện thật vui vẻ, cười nói thoải mái, nói cái giọng Nghệ An đặc sệt, ko sợ lũ bạn ngoài này nghe xong mà lắc đầu. Cảm giác thật cool. Giờ đây, tôi nhận ra một điều rằng tình bạn là thứ tình cảm tuyệt vời nhất mà không phải ai cũng may mắn có được. Tình cảm đó được nuôi dưỡng bằng nhiều cảm xúc khác nhau nhưng tựu trung lại nó phải được xây đắp từ sự chân thành. Cảm ơn hai người anh của em, hai người bạn của tôi đã mang lại một tối mùa đông thât ấm áp.
Và giờ đây, tôi không ghét mùa đông nữa!