Ngày… tháng… năm…
Buổi học đầu tiên.
Cô bước vào lớp, nó mắt tròn mắt dẹt. Sơ mi dáng dài, quần jean cá tính, giày bốt thấp cổ, balo to vật vã, tóc búi gọn gàng… Khác xa hoàn toàn cái hình ảnh nó vẽ ra về cô giáo dạy tiếng Anh: váy dịu dàng, tóc tung bay trong gió, giày cao gót nữ tính… Hơi choáng tí, cơ mà thích thích và thấy hay hay. Cô bụi bụi, có phần ngang tàng và cực kì thoải mái. Đó là ấn tượng đầu tiên của nó về cô. Buổi học đầu tiên trôi qua, đọng lại trong đầu nó chỉ là hình ảnh cô giáo xinh xinh, hơi nghịch và câu hỏi lơ lửng về gu thời trang của cô.
Ngày… tháng… năm…
Buổi học thứ 2
Cái théc méc của buổi đi học đầu tiên đã được giải đáp khi nó thấy cô đến lớp bằng chiếc xe phân khối lớn. Ôi mèn, cái hình ảnh ấy thực sự là ấn tượng với nó. Bảo sao cô chẳng mặc váy ngắn điệu đà, chẳng giày cao gót thanh lịch, những thứ đó hoàn toàn không phù hợp với chiếc xe của cô. Ấn tượng, ngưỡng mộ cô ngay từ giây phút ấy. Cái sự thích ấy được bổ sung khi về nhà lọ mọ soi FB của cô và phát hiện cô là guitarlist. Nó vô cùng thích guitar và cũng đang tập thành chơi, nó luôn nhifn những bạn nữ chơi guitar với ánh mắt ngưỡng mộ và thèm muốn. Hình ảnh một cô giáo cá tính, đa tài và hài hước bắt đầu hiện lên một cách rõ ràng và chân thực.
Ngày… tháng… năm…
Buổi học thứ n
Những bài học tưởng như nhạt nhẽo và buồn tẻ đã được cô làm cho sống động. Cái áp lực học tập cô tạo cho lớp không làm nó thấy mệt mỏi mà ngược lại, đó chính là động lực để nó phải cô gắng. Không giống việc học những môn khô khan nơi giảng đường đại học, khác xa với tác phong xa cách và nghiêm túc thường thấy của các giảng viên, cô luôn tạo môi trường thoải mái, luôn gần gũi và thân thiết với học sinh… Cứ ngỡ là thêm môn tiếng Anh thêm áp lực, thêm mệt mỏi, thêm bài tập chồng chất nhưng rồi mọi thứ cũng được sắp xếp gọn gàng, có trật tự. Đi học lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười và sự thoải mái. Đó chính là ước mơ về sự nghiệp học hành của nó, sự thoải mái nhưng vẫn mang lại hiệu quả cao thay vì những gò bó cứng nhắc khó chịu mà hiệu suất thấp.
Ngày… tháng… năm…
Buổi học thứ n+1
Nghĩ cái cảnh cô ngồi kiên trì up đáp án bài lên cho cả lớp chữa bài, những câu chuyện cô chia sẻ, sự tận tâm và nhiệt tình mỗi khi giải đáp thắc mắc cho cả lũ mà thấy lòng ấm áp lạ. Hành động tuy đơn giản nhưng mang trong nó đầy tình yêu thương và trách nhiệm. Mấy cái suy nghĩ dạng như “cô bận trăm công nghìn việc, thời gian đâu mà để ý mấy câu hỏi vặt vãnh của học sinh” hay “hỏi cho có hỏi thôi, chắc còn lâu cô mới trả lời”… đã hoàn toàn bị xoá sổ.
Những dòng nhật kí về cô sẽ còn dài, dài nữa…
Tháng 11 lại về, tháng của sự tri ân đối với những người đã, đang và sẽ mang tâm huyết, tài năng, trí tuệ của bản thân để chăm sóc, giáo dục thế hệ tương lai. Dù chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn, nhưng tình cảm mà nó dành cho cô thì không hè nhỏ. Nó luôn ngưỡng mộ cô, cô đã dám theo đuổi ước mơ, dám làm những điều mình thích. Đối với nó, có 1 sự yêu quý đặc biệt, nó thích nụ cười, thích cái cái pha trò, thích những câu chuyện và hơn nữa là cá tính của cô. Cô không những dạy cho nó cách học tiếng Anh mà còn giúp nó nhận ra nhiều điều, những điều mà chẳng sách vở nào ghi chép cả.
Lời cảm ơn nói ra bao nhiêu cũng chẳng đủ, sự tri ân xuất phát từ tâm mới tồn tại lâu bền vớ thời gian.
Trời lạnh hơn rồi, cô nhớ mặc ấm cô nhé.
Cảm ơn cô, my idol!!!!!!
Học viên A199
***********
Click "like" dưới mỗi bài viết để bình chọn cho bài viết bạn yêu thích nhé!
Thời hạn bình chọn đến hết 12h ngày 19/11/2014
Chi tiết thể lệ và giải thưởng xem tại: https://www.anhngumshoa.com/tin-tuc/ngan-loi-tri-an-2014-mon-qua-y-nghia-danh-tang-cac-su-gia-35886.html