B148 là lớp cuối cùng của cô ở Hà Nội, trước khi cô vào Sài Gòn để khám phá một “chân trời mới”, vì có vẻ như ở Hà Nội thì khả năng F.A của cô là quá cao (thực ra tình hình vẫn thế ở Sài Gòn các em ạ!). Dù sao thì cô vẫn nhớ cái lớp này kha khá nhiều đấy!
Đúng là mỗi người một tính cách. Tùng là một chàng trai để lại rất nhiều ấn tượng với cô. Thứ nhất là em rất hay. Em luôn luôn cười. Trả lời đúng, cười. Trả lời sai, cười to hơn. Mà nụ cười của em thì không phải là kiểu ngơ ngác cười cả ngày đâu nhé, là kiểu cười rất có duyên, mang lại cho người khác một cảm giác tự tin và thân thiện đến ngạc nhiên. Nhiều lúc cô cũng hơi “ghen tị” với em đấy, sao lại có thể luôn lạc quan như thế? Ngoài tính cách đáng mến ấy, em cũng là một cậu bé rất chăm chỉ, hầu như chưa bao giờ thiếu bài tập của cô cả. Thế nên bạn cầm quỹ lớp chắc cũng khá là ghét em.

Là sinh viên năm cuối của trường Bách Khoa, cô biết thời gian của em khá eo hẹp, làm đồ án tốt nghiệp, những kế hoạch cho tương lai, nhưng cô rất mừng rằng em vẫn luyện tập tiếng Anh, đặc biệt là TOEIC một cách đều đặn (dù không đều đặn như lúc đi học, nên điểm thi có bị giảm đi một chút… Nhưng dù sao mức điểm này vẫn thỏa mãn những gì cô và bản thân em mong đợi đúng không?). Ra trường rồi, cố gắng dùng tiếng Anh để theo đuổi ước mơ của mình em nhé!
Anh Tuấn là một trong những học viên luôn đến sớm nhất lớp, thế nên bạn thủ quỹ cũng ghét em không kém Tùng. Điểm số mà em đạt được dựa trên nỗ lực cá nhân rất lớn của em. Nứa sau khóa học, công việc quá bận đến nỗi mà em không thể dành thơì gian đến lớp đều đặn. Cũng may là em có đủ thời gian để cày nát một vài quyển Economy trước khi đi thi. Trong lớp em cũng không hay nói nhiều, nhưng mà đã nói câu nào thì trúng câu đấy, nhiều khi cô cũng phái mất mấy giây mới hiểu được đấy :D Đúng là nguy hiểm.
Chuyên mục nhớ nhung đến đây là tạm dừng rồi. Hi vọng cô sẽ lại có dịp để giới thiệu nhiều bạn khác của lớp mình nữa nhé! Chào các em.
Ms Bích Trâm