Thanh Lê và ước mơ của những người bạn thân
Chúng ta hãy cùng chúc cho cô bạn thân của Thanh Lê sẽ sớm vượt qua được những thử thách trước mắt và chúc cho hai bạn sẽ luôn là những người bạn tốt của nhau.
Các bạn theo dõi các Radio học bổng ước mơ khác tại ĐÂY và bình chọn cho Ước mơ bạn yêu thích trong tháng 8/2013 bằng cách tích like cho bài viết nhé! Thời gian vote kéo dài từ 11/9 cho đến 12h trưa ngày 21/9/2013.
Cùng lắng nghe Radio số 10 này nhé!

Bài viết đầy đủ:
Một ngày như bao ngày vào trang web của MsHoaToeic để ngó nghiêng học hỏi chút kiến thức bổ sung cho vốn tiếng Anh chưa lấy gì làm phong phú của mình, chợt thấy poster cuộc thi viết “Tôi có một ước mơ”.Những ý tưởng thi nhau tung tăng bay nhảy trong đầu tôi, những mơ ước của tôi thi nhau tái hiện. Là ước mong trở thành nữ chiến sĩ cảnh sát đặc nhiệm hay công an hình sự thủa ấu thơ, cho đến giấc mơ trở thành một nữ doanh nhân thành đạt hiện tại… Tôi thầm nghĩ, mình sẽ viết thật hay về ước mơ của mình… Tôi háo hức…
Nhưng rồi… tôi nhớ lại thể lệ cuộc thi, trong đó có một vài gợi ý: “Những câu chuyện, tâm sự trải lòng về những mong muốn, ước mơ thật bình dị về bạn, về những người xung quanh bạn”. Hình ảnh đứa bạn gái thanh mai trúc mã hiện lên trong đầu tôi, bóng dáng gầy gầy của nó choán lấy tâm trí tôi, những ước mơ hoa lá cành của tôi không còn quẩn quanh đâu đây nữa…
Nó và tôi cùng sinh ra và lớn lên ởvùng quê nghèo của một huyện miền núi miền Trung nước Việt. Quê tôi nghèo lắm, nắng cháy da với những cánh đồng nứt nẻ, bỏng rát… Thanh niên của làng kéo nhau đi xứ khác làm ăn, chỉ trở về dăm ba ngày Tết. Ngày ấy, trong đám bạn bè, tôi và nó được coi là hai “Tiểu Thư”, bởi trong khi bố mẹ các bạn bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, thì nhà tôi và nhà nó có phần khá giả hơn nhờ Ba tôi được ăn học trở thành kĩ sư và Mẹ tôi là giáo viên, còn Bố Mẹ nó thì buôn bán có tiếng. Tuổi thơ của hai chúng tôi thật đẹp, được gia đình chăm nom đủ đầy, được bạn bè ngưỡng mộ vì các danh hiệu học sinh giỏi suốt thời đi học. Hai đứa chúng tôi gắn bó nhau như hình với bóng, đến nỗi bất cứ đứa nào đi đâu đó một mình, thì mọi người đều hỏi sao không thấy đứa kia đâu? Bạn tôi nó mê làm cô giáo lắm, ước mơ lớn nhất cuộc đời nó là được đứng trên bục giảng. Hàng ngày, nó rủ tôi tập làm cô giáo, nó lấy phấn viết lên những tấm ván gỗ và tập giảng bài sao cho thật duyên dáng và thu hút như cô giáo chủ nhiệm. Mặc kệ chẳng có học trò nào cả, mặc kệ chỉ có một “đồng nghiệp bất đắc dĩ” – là tôi, nó vẫn giảng say sưa ngày này qua tháng khác…
Chúng tôi cứ thế lớn lên, cuộc sống của những gia đình xung quanh cũng khá giả dần lên nhờ những người đi làm xa gửi tiền về cải thiện. Họ xây nhà mới, mua xe mới, sắm sửa đồ dùng hiện đại… Cuối cấp hai, tôi về trường chuyên thành phố học tập, nó ở lại học trường huyện. Chúng tôi xa nhau thêm 50 cây số, và vẫn đều đều gửi những lá thư tay cho nhau kể về trường lớp, bạn bè của mỗi đứa…
Hết lớp 12, tôi kết thúc 3 năm học phổ thông và trở về nhà chuẩn bị cho kì thì Đại học sắp tới.Tôi háo hức qua nhà gặp nó để hỏi nó xem nó quyết định thi trường gì rồi và ôn tập ra làm sao. Đêm mùa hè lộng gió, nó ngồi bên tôi, lặng im, chỉ có tiếng lá tre xào xạc… nó bảo nó không khóc mà nước mắt nó ướt đẫm vai áo tôi, nóng hổi… Phải thật lâu sau, nó mới cất tiếng kể cho tôi nghe, những ngày Bố nó và hai anh trai nó ngập đầu trong những ván bài thâu đêm suốt sáng, để rồi tài sản trong nhà nó lần lượt đội nón ra đi, đến sổ đỏ ngôi nhà đang ở cũng phải đem cầm cố mà vẫn không đủ trả nợ. Ngày ngày, người ta vẫn kéo nhau xếp hàng la ó trước cổng nhà nó… Nó bảo không có tâm trí đâu để học, và giả như có thi đỗ cũng chẳng lấy đâu ra tiền mà đi học nữa… Nó quyết định Nam tiến kiếm tiền trả nợ… Hai năm sau, nó trở về lại thi Đại học, vẫn luôn là đứa con gái đầy nghị lực, nó đỗ Cao đẳng kinh tế, tốt nghiệp Cao đẳng rồi làm việc nay đây mai đó. Cuối năm ngoái, nó bảo tôi, nó quyết định về quê sống, nó muốn ở gần Bố Mẹ. Bố nó đã bỏ bài bạc, nhưng một anh trai của nó vẫn chưa thoát khỏi cơn mê sau ngần ấy năm hành hạ gia đình trong khổ nhục. Nó đi làm lương bèo bọt, nhưng vẫn phải tiếp tục giúp Bố Mẹ còng lưng trả nợ cho anh.Nhiều hôm gọi điện cho tôi nó khóc, nó ước ao được sống cuộc sống thật bình yên như bao người khác. Nó bảo, giả như được sinh ra lại từ đầu, nó thà đầu thai vào một gia đình nghèo bao nhiêu cũng được, miễn là ấm êm và coi trọng “cái chữ”. Càng lớn, càng hiểu cuộc đời, tôi càng đau nỗi đau của nó.
Nó bảo tháng 10 này nhà nó trả hết nợ, lòng nó sẽ được nhẹ nhõm… Tôi đếm từng ngày cho hết tháng 10 với một ước mơ đốt tâm hồn tôi bỏng cháy: “Đứa bạn thân nhất của tôi sẽ được sống những ngày tháng bình yên – cho chính nó – và nếu cuộc sống này thực sự có điều kì diệu, thì một ngày nào đó, bạn tôi sẽ được trở thành cô giáo, lại say sưa giảng bài như những năm xưa…”
Một số tin bài tham khảo khác:
Mshoatoeic question test
Mshoatoeic địa chỉ
Mshoatoeic lịch khai giảng
Mshoatoeic video