Các bạn ạ, gia đình là điều thiêng liêng nhất đối với mỗi chúng ta. Và bố mẹ chính là người hi sinh nhiều nhất, thầm lặng nhất. Thật tuyệt biết bao nếu chúng ta dành điều ước của mình cho bố mẹ. Cùng nghe radio số 11 từ bạn Phạm Thị Tâm, sinh viên năm 3 Đại học Kinh tế Quốc dân nhé:
Các bạn theo dõi các Radio học bổng ước mơ khác tại ĐÂY và bình chọn cho Ước mơ bạn yêu thích trong tháng 6/2015 bằng cách tích like cho bài viết nhé! Thời gian vote kéo dài từ 26/6/2015 cho đến 14h ngày 14/7/2015.
Lượng like cuối bài viết là căn cứ để tính điểm bình chọn!
Tôi nhớ có một nhà văn đã quan niệm “Hãy thắp một ngọn nến nhỏ, đừng nguyền rủa bóng đêm”, ý của câu nói là đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình cho dù trong điều kiện hoàn cảnh gì đi chăng nữa. Nói cách khác là mỗi người hãy biết ước mơ để nhịp đập của trái tim có thể vang lên những hồi chuông hy vọng. Tôi luôn cố gắng giữ ước mơ của mình, bởi tôi biết có một ngọn lửa sáng thắp lên ước mơ đó, mỗi khi có giông bão, ngọn lửa ấy trong tim tôi lại bùng sáng lên, ước mơ lại được tiếp tục, như ngọn đèn sắp cạn dầu được tiếp thêm năng lượng. Ngọn lửa đó chính là mẹ tôi.
Quê tôi thời tiết rất khắc nghiệt, mùa hè không khí nóng như thiêu như đốt. Tôi nhớ năm tôi lên 8 tuổi, sau bữa cơm tối, cả nhà ngồi ngoài hiên hóng gió trời, tôi bất chợt hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại đặt tên con là Tâm?” – Mẹ ôm tôi, phe phẩy cái quạt mo cau, ngước lên bầu trời đầy sao và thì thầm: “Con nhìn những vì sao trên kia, chúng rất sáng phải không? Mẹ muốn con của mẹ sau này dù có đi đâu làm gì nhưng vẫn phải giữ cái Tâm của con”. Tôi im lặng nhìn mẹ, và thời gian lúc đó dường như dừng lại, tôi thấy mắt mẹ tôi lấp lánh và sáng hơn cả những vì sao trên kia. Ngẫm nghĩ một lát, tôi lại hỏi: “Thế tại sao mẹ không đặt tên con là Thanh Tâm như cô mẫu giáo đặt cho con, mà lại là Thị Tâm hả mẹ, nghe như Thị Nở mà mấy đứa bạn con nó trêu con bé mặt mũi lấm lem đầu xóm ấy” Mẹ cười cười rồi cốc đầu tôi: “Được cái hỏi lục vấn, bố mẹ học không nhiều, lúc khai sinh cho con cũng chỉ nghĩ cái tên, còn tên đệm cứ nữ thì lấy “thị”, nam thì lấy “văn” thôi”. Tôi lè lưỡi, rụt đầu vào lòng mẹ và suy nghĩ vu vơ về những điều mẹ nói.
Ông bà ngoại tôi sinh thời cũng rất khó khăn, nên không chú trọng việc cho con cái đi học, thường xuyên phải làm công việc đồng áng, mùa màng. Thời đó quan điểm trọng nam khinh nữ vẫn còn nặng nề, nên ông bà tôi chỉ để các con gái học hết lớp 7, còn con trai có thể học lên nữa. Thế nên mẹ tôi không học nhiều, nhưng mà mẹ tôi giỏi lắm. Mẹ là nàng thơ trong mắt tôi. Mẹ có thể đọc các bài thơ đã học trôi chảy mượt mà, nhiều lúc còn ngâm nga nữa chứ. Mẹ hát rất hay, tôi thích nghe mẹ hát những bài ca dao, những bài hát xưa… Những lúc đó tôi ngâm nga theo điệu nhạc :
“Hoa mua ai bán mà mua, mẹ không ngã giá cho vừa lòng quan
Rồi một hôm lòng mẹ đau như xé, chúng đến nhà bắt chị đem đi,
Mẹ nhìn con chẳng biết làm gì, rồi mẹ ra bờ sông nhìn theo dòng nước chảy
Khi mẹ nhớ chồng mẹ ra nương rẫy, mẹ nhớ chị mẹ lại ngắm hoa mua. …”
Những giai điệu đó nhẹ nhàng, trầm lắng, thật khó quên. Rồi mẹ bảo tôi rằng người con gái tinh khiết như đóa mua trắng ấy đã vượt qua khó khăn và tiếp bước người mẹ kiên cường của mình cầm chèo chở những ước mơ của những chiến sĩ cập bờ tới một nơi không có chiến tranh và bom đạn. Đóa mua trắng ấy cho dù sinh sôi trên vùng đất đá cằn cỗi nhưng vẫn tỏa hương, khoe sắc với đời, mang theo một niềm tin, niềm tin vào cuộc đời và không bao giờ từ bỏ ước mơ. Sau này lớn lên hãy là một đóa mua trắng, con gái nhé!
Nhưng mẹ ơi, liệu con có kiên cường được như đóa mua trắng ấy không? Con yếu đuối hơn nhưng gì con thể hiện ra bên ngoài, con do dự, con sợ thử thách, con sợ khó, con sợ những điều tầm thường như bao người khác. Một mình nơi thủ đô xa hoa đông đúc, con lạc lõng bơ vơ lắm, con nhớ nhà quá!
Mẹ ơi! Đã bao lâu rồi con chưa được nghe mẹ hát? Được nằm trong lòng mẹ và hỏi vu vơ? Xa quê, mỗi lần con về là một lần tóc mẹ điểm thêm vài sợi bạc trắng, thêm vài nếp nhăn. Mẹ của con không phải mấy cô tiên trẻ mãi không già, không phải người có năng lực siêu phàm nhưng trong mắt con mẹ còn hơn cả siêu nhân đó mẹ ạ.
Người ta bảo gia đình là một vòng tuần hoàn, không phải bởi lẽ quan hệ vốn có của nó mà còn bởi ý nghĩa cao cả mà nó mang lại. Mẹ là ngọn lửa thắp sáng ước mơ cho con, giúp con biến ước mơ đó trở thành hiện thực. Mẹ ơi, con chỉ có một ước mơ rất giản đơn thôi mẹ ạ - Bố mẹ có cuộc sống khấm khá hơn và con được quây quần bên gia đình thật thật nhiều.