Lòng nhân ái của bạn Nguyễn Thị Vẻ làm ấm lòng người đọc
Các bạn thân mến, trong cuộc sống, đa phần mọi người thường sống vì bản thân, ước mơ cho bản thân trước khi nghĩ tới những người khác. Đây không phải là một quan niệm không hay, chỉ có điều, nó dần làm khoảng cách của con người xa nhau hơn, chúng ta khó đồng cảm, khó chia sẻ hơn. Tuy nhiên, Radio lần này sẽ dẫn các bạn đến với một ước mơ, một niềm khát khao đầy nhân ái của bạn Nguyễn Thị Vẻ và một quyết tâm đạt cho được ước mơ đó.
Các bạn có đồng tình với quan niệm "Cuộc sống cần cho đi nhiều hơn là nhận lại"? Vậy hãy cùng lắng nghe và bình chọn cho bài viết này nhé!
Các bạn theo dõi các Radio học bổng ước mơ khác tại ĐÂY và bình chọn cho Ước mơ bạn yêu thích trong tháng 8/2013 bằng cách tích like cho bài viết nhé! Thời gian vote kéo dài từ 11/9 cho đến 12h trưa ngày 21/9/2013.
Tôi có 1 ước mơ
Gửi các xứ giả truyền cảm hứng.
Đối với bất kì ai khi sinh ra và sống trên cõi đời này đều có ước mơ và khao khát thực hiện ước mơ đó. Có người ước mơ được giàu sang, có người ước mơ được hạnh phúc, có người ước mơ được sống bình yên bên gia đình nhỏ của mình… Đối với tôi, ước mơ của tôi là… Hãy để tôi kể cho các bạn nghe ước mơ của tôi bắt đầu từ đâu nhé!
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, một vùng quê nghèo. Từ nhỏ đã chứng kiến người chị ruột của mình vì không có tiền chữa bệnh mà mất; người chị họ bằng tuổi tôi thì qua đời chỉ mới 8 tuổi vì cơn đau tim bẩm sinh; anh họ không có tiền chạy thận nên cũng qua đời. Thế đấy, những người xung quanh tôi lần lượt ra đi, gần đây nhất, cách đây chỉ vài tháng thôi, đứa em họ tôi cũng mất vì bệnh tim. Tôi may mắn hơn họ vì có sức khỏe tốt.
Năm tôi học lớp 9, tôi đã vô tình xem được một bộ phim Hàn Quốc chiếu về những người bác sĩ chuyện chữa bệnh ung thư, đặc biệt là những khối u não. Tôi không còn nhớ tên bộ phim là gì, nhưng phim đan xen giữa chuyện tình lãng mạn của 2 người bác sĩ vừa tài giỏi vừa tốt bụng hết lòng vì bệnh nhân và công việc cứu chữa bệnh nhân hàng ngày của bệnh viện. Từ đó tôi ước ao trở thành một bác sĩ đa khoa giỏi, có thể tự tay phẫu thuật chữa bệnh cho mọi người. Biết rằng phim vẫn là phim nhưng tôi luôn hi vọng nó sẽ tốt và đầy “ màu hồng”. Nhưng người tính không bằng trời tính.Tôi thi vào cấp 3 với số điểm Toán khá cao 9.5.Tôi học khối A và rất ít khi được học thêm môn Sinh. Tất nhiên, tôi có thể đi học thêm ngoài, nhưng tôi lấy tiền đâu mà đi học thêm??!! Tôi thi đại học khối A và đỗ vào ĐH Kinh Tế- ĐH Quốc Gia Hà Nội.Năm nhất tôi từng nghĩ sẽ bỏ học để về ôn thi lại khối B- có thể trở thành bác sĩ.Nhưng gia đình tôi không cho phép.Tôi đã rất tuyệt vọng, tôi tưởng chừng như mình đã thất bại.Nhưng không, tôi lại đứng dậy và bước đi. Câu nói: “ Cố lên, mọi chuyện sẽ qua thôi mà, mày nhất định làm được mà” đã theo tôi suốt quãng thời gian qua. Tôi quyết tâm theo học ngành này đến cùng và mong muốn trở thành một kiểm toán viên giỏi. Có lẽ đọc đến đây ai cũng thắc mắc tại sao tôi lại có nhiều ước mơ đến thế: Bác sĩ rồi một kế toán( chưa kể hồi còn học tiểu học và trung học tôi luôn muốn trở thành một cô giáo giỏi, một cô giáo hết lòng vì học sinh). Nhưng tôi nghĩ đó chưa phải là ước mơ đích thực của tôi. Tôi muốn làm một bác sĩ kiếm nhiều tiền hay có thể làm bác sĩ đi khắp mọi nơi trên tổ quốc mình chữa bệnh cho mọi người. Tôi muốn làm cho một công ty nổi tiếng để kiếm nhiều tiền. Ah, thì ra tôi muốn có nhiều tiền để cuộc sống sung sướng hơn sao? Không, tôi muốn có nhiều tiền nhưng không phải là cho bản thân tôi.Bản thân tôi ư? Chỉ cần một căn phòng nhỏ có đủ đồ đạc cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày là ổn rồi. Vậy số tiền còn lại tôi định làm gì ư?Các bạn có biết xung quanh chúng ta có rất nhiều, rất nhiều người còn nghèo khó hơn ta.Ít ra tôi nhà nghèo nhưng còn được đi học, được mua cặp sách.Còn họ thì sao?Họ thậm chí ngày 3 bữa cơm còn không đủ no, thì hỏi lấy tiền đâu cho con cái họ đi học.Có lẽ đọc đến đây các bạn có thể biết tôi ước ao điều gì rồi.Tôi mong và khao khát có thể giúp đỡ những em nghèo, những gia đình nghèo. Tôi có thể hiểu được nỗi khổ mà họ đang chịu vì chính bản thân tôi cũng đã có những ngày tháng cơm ăn chưa đủ no. Đó là lý do tại sao tôi cố gắng học tập. Tôi thường hay xem những chương trình từ thiện, đặc biệt là những lúc tôi thất vọng và gục ngã vì những chương trình đó giúp tôi có thêm động lực để vượt qua, để vươn lên. Tôi thích nhất là Lục Lạc Vang, Đèn Đom Đóm, Chắp cánh ước mơ, Trái tim cho em… Cứ mỗi lần xem tivi nói về các em nhỏ vùng sông nước, miền Trung: Quảng Trị, Thừa Thiên, … các tỉnh miền núi thì tôi không thể ngăn khỏi dòng nước mắt. Tôi mong có một ngày tôi sẽ cầm tay các em nhỏ trao cho các em những xuất học bổng, trao cho bố mẹ các em những cặp bò…
Có người từng nói với tôi: Hãy nói ra ước mơ của bạn, nó sẽ trở thành hiện thực, nếu cứ giữ nó trong lòng, bạn sẽ lãng quên nó. Tôi nói ra điều tôi mong ước không phải là lần đầu tiên, vì tôi hi vọng tôi có thể sớm thực hiện nó.Có người hỏi tôi rằng: “ sau 10 năm nữa, (tức lúc đó tôi 29 tuổi ), bạn mong mình sẽ trở thành người thế nào?” Các bạn của tôi đều nói : muốn có sự nghiệp ổn định và có gia đình hạnh phúc. Còn tôi: “ Em mong có thể làm nhiều hơn những nụ cười trên khuôn mặt những người nghèo khổ kia, trên khuôn mặt những em bé mồ côi kia!”.Thế đấy ước mơ của tôi là nụ cười của các em nhỏ và những gia đình nghèo khó.Tôi sẽ nỗ lực học tập để có thể thực hiện ước mơ một cách tốt nhất có thể. Hi vọng mọi người có thể đọc và hãy sống nhiều hơn vì những người xung quanh. Cuộc sống cần cho đi nhiều hơn là nhận lại!
Một số tin bài tham khảo khác:
Mshoatoeic question test
Mshoatoeic địa chỉ
Mshoatoeic lịch khai giảng
Mshoatoeic video