Xin chào các bạn!
Radio Học bổng ước mơ tháng 7 của chúng mình đã trở lại rồi đây! Các bạn vẫn theo dõi Radio thường xuyên chứ?
Tháng này, ban biên tập chọn được 6 bài viết xuất sắc nhất để đăng tải - mỗi bài viết đều là một bông hoa thơm ngát đáng được trân trọng.
Ước mơ đầu tiên, chúng mình sẽ cùng nghe tâm sự của bạn Nguyễn Thị Hoàng Yến - sinh viên Đại Học Ngân hàng nhé!
Các bạn theo dõi các Radio học bổng ước mơ khác tại ĐÂY và bình chọn cho Ước mơ bạn yêu thích trong tháng 7/2015 bằng cách tích like cho bài viết nhé! Thời gian vote kéo dài từ 26/6/2015 cho đến 14h ngày 11/8/2015.
Lượng like cuối bài viết là căn cứ để tính điểm bình chọn!
Bài viết đầy đủ:
Mỗi một mùa tuyển sinh đại học đến là tôi có rất nhiều cảm xúc, vì tôi luôn có một sự day dứt, luyến tiếc chưa thực hiện được, có lẽ đây là điều thất bại lớn nhất của tôi tính cho đến thời điểm hiện tại, đó là tôi không thực hiện được ước mơ dành cho ba mình.
Lúc bé xíu tôi đã có ước mơ thành cô giáo và rồi nó cứ thế lớn dần theo tôi. Có lẽ đó là ước mơ cháy bỏng trong tôi và khiến bản thân tôi làm rất nhiều điều để thực hiện nó. Nhưng cuộc đời tôi có nhiều sóng gió và biến cố đến. Năm lớp 3 mẹ tôi bệnh và ba phải vào Sài Gòn để chăm sóc cho mẹ. Nó như một cú sốc đến với gia đình tôi lúc đấy và sau khi chăm sóc mẹ xong ba tôi cũng ngã bệnh.
Căn bệnh ba tôi mắc phải nghe như thật không có gì nhưng nó đã hành hạ ba tôi suốt nhiều năm qua và không khỏi. Căn bệnh mất ngủ dẫn đến trầm cảm đã day dẳn theo ba tôi 15 năm rồi. Nó khiến ba tôi ăn không nổi, ngủ không yên. Nó tàn phá sức khỏe của ba ghê gớm. Nhìn lúc ba còn khỏe mạnh với lúc ba bệnh tôi thật sự hoảng hốt. Tôi lo sợ nhiều thứ lắm…. Nhà tôi chạy chữa khắp nơi, ai chỉ đâu đi đó nhưng ba vẫn không bớt. Ba tồi tiều tụy hẳn đi nhưng ba vẫn hằng ngày chống chọi với căn bệnh với cách mạnh mẽ. Thế nhưng tại sao lại bất công như thế, tại sao không cho ba tôi được hết bệnh đi. Một con người 72 kg mà giờ chỉ còn 63kg thôi đủ để thấy sức tàn phá của nó thế nào rồi, ba cũng không còn minh mẫn và vui vẻ như trước kia nữa rồi.
Tôi cảm thấy buồn đến tột cùng, nhiều lúc chỉ muốn khóc khi nhìn thấy ba bị như thế mà thôi nhưng lại sợ ba buồn thế là tôi chịu đựng một mình. Tôi ứa nước mắt khi nghĩ về những ngày tháng xưa, trưa lắm rồi mà ba cũng kiên nhẫn ngồi rèn chữ viết cho tôi, động viên và chỉ tôi học bài, chiều rảnh thì chở tôi đi chơi, luôn an ủi khi tôi gặp chuyện buồn. Đối với ba, tôi là đứa con gái rượu và là niềm hi vọng lớn nhất của ba.
Từng ngày như thế khi nhìn ba tôi bệnh, trong tôi bỗng có một ước mơ mãnh liệt là làm bác sĩ để có thể chữa bệnh cho ba. Cất ngang ước mơ làm cô giáo vào” ngăn lòng”, tôi nhủ lòng mình từ giờ sẽ quyết tâm học giỏi để thi Y. Nhưng với một đứa con gái học dở Toán như tôi nó thực sự rất khó. Tôi có thể ngồi hàng giờ để làm bài tập làm văn nhưng ngồi một tiếng để giải toán đối với tôi như một cực hình vậy. Làm sao mà tôi có thể thực hiện được ước mơ đó đây.
Như một bài toán nan giải, tôi không biết mình sẽ làm sao cả. Nên tôi cứ đâm đầu vào học điên cuồng nhưng đầy thất bại. Có lẽ không yêu thích nên tôi học không đem lại kết quả gì. Lúc này trong tôi rất tuyệt vọng, tôi buồn nhiều lắm. Giá như tôi học giỏi các môn tự nhiên hơn, giá như tôi thông minh hơn một tí thôi có lẽ mọi chuyện đã khác…. Tôi dằn vặt và tự trách bản thân mình … Hai ước mơ lớn của đời tôi cứ thế song hành…..Thi lên lớp 10, tôi học được văn và anh nên chọn khối D nhưng sau khi suy nghĩ nhiều lần, tôi lại đăng kí khối A cũng vì một lẽ muốn mình thực hiện ước mơ dang dở. Nhưng một lần nữa tôi cũng sẽ không thực hiện được nó…. Đến năm lớp 12, khi điền vào tờ đăng kí thi Đại học tôi chần chừ mãi. Một tôi muốn thi Y để sau này có thể để chữa bệnh cho ba tôi nhưng tôi học dở những môn tự nhiên thế, thi chắc chắn rằng sẽ không đậu. Một tôi muốn thi Sư phạm để làm cô giáo như ước mơ từ nhỏ của mình. Và rồi tôi cũng chọn thi Sư phạm, vì tôi nghĩ nếu đậu được sẽ làm ba vui và sau này mình cũng có thể tìm cách khác chữa bệnh cho ba.
Nhưng đời vốn không tô màu hồng cho mọi ước mơ… Tôi rớt Sư phạm, ngày nhận được tin tôi như sụp đổ… Nhưng tôi may mắn có ba mẹ luôn ở bên và chia sẻ với tôi. Và rồi tôi đậu được Đại học Ngân Hàng ngành Luật… Cho đến hôm nay, tôi vẫn đang theo đuổi ước mơ từ nhỏ của mình và tôi hi vọng rằng không lâu nữa tôi sẽ thực hiện được. Không thực hiện được bằng con đường bằng phẳng thì tôi sẽ chọn con đường chông gai. Dù có khó khăn thì tôi cũng sẽ cố gắng vượt qua. Đặc biệt, ước mơ dành cho ba mình là điều đã khiến tôi có thêm động lực để thực hiện ước mơ thuở bé. “ Một ngày mình sẽ thành công và kiếm thật nhiều tiền để đưa ba đi chữa bệnh” – lòng tôi luôn tự nhủ như thế….
Họ và tên: Nguyễn Thị Hoàng Yến
Email: hoangyenlovley72@gmail.com