Các bạn thân, bạn sẽ làm gì khi gia đình có 3 chị em gái, khi bố mẹ luôn khao khát có một cậu em trai, khi mà hàng xóm láng giềng luôn chỉ trỏ? Đó chính là những gì mà bạn Ngô Thị Thanh Bình của chúng ta đã gặp phải.
Từ mặc cảm, đau khổ, bạn ấy đã biết đứng lên, quyết tâm mang lại hạnh phúc cho bố mẹ Bạn ấy nhận ra "Đến ước mơ không chỉ có một con đường" và đã quyết tâm: "Cố gẳng trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, mạnh mẽ hơn. Để dù không là con trai, không có em trai, bố mẹ tôi vẫn có chỗ dựa vững chắc, được mọi người kính trọng.. Tôi cần cố học thật tốt, để ra trường tự mình đứng vững trong cuộc sống, vì tôi còn có em tôi, bố mẹ tôi, và những lời hứa…."
Các bạn theo dõi các Radio học bổng ước mơ khác tại ĐÂY và bình chọn cho Ước mơ bạn yêu thích trong tháng 10/2013 bằng cách tích like cho bài viết nhé! Thời gian vote kéo dài từ 12/11 cho đến 12h trưa ngày 20/11/2013.

Lượng like cuối bài viết là căn cứ để tính điểm bình chọn!
Cùng lắng nghe và bình chọn cho Radio số 16 đặc sắc này nhé!
Bài viết đầy đủ:
Đến ước mơ không chỉ có 1 đường
Khi bé, tôi chưa bao giờ chú ý việc mình không có em trai, chú ý đến ánh mắt người khác nhìn bố mẹ. Vì tôi nghĩ, con trai thì sao chứ? Chẳng hơn gì, có khi phá phách, lo âu hơn. Tôi đã giận bố mẹ khi có thêm em thứ ba vì khi đó tôi học lớp 11. Cảm giác đã lớn mà mẹ sinh em bé làm tôi không dám nhìn mặt bạn bè vì sợ bị chế diễu. Dù bố mẹ đã cố gắng làm tất cả để cho chị em tôi điều kiện tốt nhất. Nhưng khi mẹ bảo: “phải cố gắng như một đứa con trai, để bố mẹ được tự hào”, tôi luôn cho rằng, đó là gánh nặng, nó làm tôi mệt mỏi.
Rồi tôi cũng vào đại học. Đại học, đủ cái tuổi cho tôi thấy được người đời nói gì, đủ để tôi nhìn thấy hóa ra,không như tôi nghĩ. Khi vô tình nghe được lời dèm pha của mọi người nói về bố mẹ, nói về tương lai khi tôi và các em không còn ở bên cạnh bố mẹ nữa. Nhìn sự mỏi mệt mà bố mẹ phải chịu. Bất giác, tôi biết rằng, nếu tôi là con trai thật tốt? Đúng. Con gái, không thể bên cạnh bố mẹ khi lập gia đình, phải phụ thuộc vào gia đình mới, lấy chồng phải theo chồng. Tôi nhận ra, tại sao bố mẹ lại cần một người con trai đến vậy. Thời điểm đó, tôi biết rằng, mình cần thay đổi, cần làm bố mẹ hạnh phúc, tự hào. Đó là điều tôi mơ ước không còn là gánh nặng nữa.
Tôi luôn gọi điện về nhà, không còn những cuộc gọi như trước, tôi hỏi mẹ về việc mẹ muốn có em bé nữa không? Dù giờ, tôi đã là sinh viên năm cuối. Vì tôi nghĩ, đó là cách duy nhất để bố mẹ hạnh phúc. Lúc nhận được tin mẹ có bầu. tôi đã không tin vào tai mình. Tôi chỉ ước có thể bay từ Hà Nội về bên mẹ, có thể ôm mẹ thật chặt. Tôi đã tưởng tượng đủ thứ, tên em là gì? Em trông như thế nào? ..Hè là dịp tôi làm thêm nên trước đây tôi ít về nhà. Nhưng lần này, tôi háo hức đến lạ. Về làm tất cả công việc nhà, đưa mẹ đi khám, tôi vui mừng vì tôi có động lực. Đưa mẹ đi siêu âm, tôi lén nhìn qua lỗ cửa, qua máy siêu âm tôi thấy được em. Lòng tôi cười thầm…Cứ tưởng tất cả tốt đẹp sẽ đến với gia đình, nhưng một lần nữa, ông trời lại làm tôi phải hân. Ngày biết là em trai cũng là ngày biết mẹ bị tiểu đường, không thể giữ em bé. Tôi không bên mẹ, nhưng có lẽ, lúc đó, mẹ đã phải có sự lựa chọn đau khổ. Mẹ gọi điện, vẫn cười trong điện thoại với tôi, nước mắt tôi rơi, nhưng tôi vẫn cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể. Tôi không muốn mẹ nghe thấy, vì tôi biết mẹ đang cố gắng không làm tôi lo lắng. Tắt điện thoại, nước mắt trào ra. Tôi khóc òa như tất cả bị sụp đổ. Uớc mơ, hi vọng, những thứ tôi tưởng tưởng, hình ảnh em trong máy siêu âm, giọng nói của mẹ qua điện thoại nói mẹ không sao. Tôi thấy mình bất lực, như đi vào ngõ cụt. Tôi đã nghĩ, phải làm sao? Khi hi vọng cuối cùng cũng dập tắt? Chẳng phải tôi đã cầu nguyện, đã sống thật tốt, đã cố gắng tích phúc cho bố mẹ sao? Tại sao ông trời vẫn không công bằng?
Nhưng tôi kịp nhận ra, bố mẹ vẫn luôn bên chị em tôi, như vậy chẳng phải là một cơ hôi sao? Chẳng phải, không cần dựa vào một người em trai nào tôi cũng có thể làm bố mẹ hạnh phúc? Chỉ cần chị em tôi thành công, sống tốt, luôn hạnh phúc, khi sống bên nhau, luôn yêu thương nhau? Uớc mơ, là thứ khó thực hiện không dễ đạt được, phải do chính mình chinh phục. Tôi cần tự mình thực hiện được ước mơ mà không cần nhờ một người khác. Tôi cũng biết, tôi cần thực hiện cả phần của một đứa em trai tôi…Những lời hứa với bố mẹ trước đây tôi nghĩ chỉ hứa xuông, tôi thực hiện từng việc một. Năm cuối, tôi trau dồi tất cả kĩ năng về cả học tập và cuộc sống để bố mẹ không vất vả khi xin việc cho tôi. Cố gẳng trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, mạnh mẽ hơn. Để dù không là con trai, không có em trai, bố mẹ tôi vẫn có chỗ dựa vững chắc, được mọi người kính trọng.. Tôi cần cố học thật tốt, để ra trường tự mình đứng vững trong cuộc sống, vì tôi còn có em tôi, bố mẹ tôi, và những lời hứa….
Để đến 1 ước mơ, không chỉ có 1 con đường. Có thể lúc đầu, tôi đã không nhìn ra, nhưng rồi khi đến lúc, con đường đó cũng sẽ xuất hiện giúp tôi thực hiện được ước mơ của mình dù đã vào ngõ cụt những con đường khác..
Vì vậy, hãy hi vong, cố gắng, nhất định sẽ làm được vì có nhiều con đường đi đến được cùng 1 ước mơ,…
----
Gửi bài cho Học bổng ước mơ tại địa chỉ ihaveadream@mshoatoeic.com
CHI TIẾT THỂ LỆ QUỸ HỌC BỔNG ƯỚC MƠ: https://www.anhngumshoa.com/tin-tuc/ms-hoa-toeics-dream-scholarship-quy-hoc-bong-uoc-mo-ms-hoa-toeic-35340.html