Đây cũng là ước mơ cuối cùng được đăng tải trong tháng 7 này. Hẹn gặp lại các bạn vào Radio học bổng ước mơ tháng 8 nhé!
Các bạn theo dõi các Radio học bổng ước mơ khác tại ĐÂY và bình chọn cho Ước mơ bạn yêu thích trong tháng 7/2015 bằng cách tích like cho bài viết nhé! Thời gian vote kéo dài từ 26/6/2015 cho đến 14h ngày 11/8/2015.
Lượng like cuối bài viết là căn cứ để tính điểm bình chọn!
Bài viết đầy đủ:
Hành trình tìm kiếm ước mơ
Tôi đã từng băn khoăn tự hỏi bản thân rằng “Uớc mơ của mình là gì? Mình làm gì trong thế giới to lớn này?” Tôi giống như những áng mây nhỏ bé trên bầu trời lang thang trôi dạt không phương hướng, mặc cho những ngọn gió vô tình cuốn đi. Nhưng rồi cũng đến lúc tôi nhận ra ước mơ của mình, nhưng không phải ngẫu nhiên mà đó là cả một quá trình. Tôi không sợ mơ ước, chỉ sợ mơ ước vẫn mãi chỉ là ước mơ như phù du mà thôi, dễ đến nhưng cũng dễ dàng tan biến như bong bóng. Tôi luôn nhớ câu nói của nhà văn Lỗ Tấn mà tôi tâm đắc nhất: “Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thành đường thôi”. Đúng thế, ước mơ của tôi, ban đầu nó mờ nhạt hư vô, nó phải “được vun đắp, được chăm sóc” thì ước mơ mới rõ nét, mới có thể thành hiện thực.
Những năm tháng tiểu học kết thúc, bước chân vào THPT, tôi bắt đầu phải đi học xa nhà. Bởi vì đã quen sống trong vòng tay bố mẹ nên tôi kiên quyết mỗi ngày đều đi đi về về chứ không chịu ở lại nhà gì tôi cho gần trường. Bố mẹ tôi cũng chẵng nỡ để con gái tự đạp xe đi học xa, thế là bố đều đặn mỗi ngày đèo tôi đi học. Ngày ấy, tôi ốm liên miên, có đợt ốm rất nặng. Đến lúc tôi khỏe thì lại tới lượt bố tôi. Sau đợt đấy, tôi đồng ý với mẹ đến ở nhà gì tôi. Chị họ hơn tôi một tuổi, cũng học cùng trường với tôi, mỗi ngày hai chị em đều đi học cùng nhau. Chị tôi là liên đội trưởng, chị vẽ rất đẹp, học cũng giỏi. Trước chị, tôi thấy mình nhỏ bé, tôi ngưỡng mộ chị, cũng thầm ao ước có thể giống như chị. Cái ao ước đấy theo tôi đến tận năm cuối của THCS. Tôi nỗ lực để theo kịp chị, luôn lấy mục tiêu của chị làm mục tiêu của mình để phấn đấu. Thậm chí, chị tôi đỗ Đại học Ngoại Thương thì tôi cũng quyết tâm phải vào cho được ngôi trường đó. Những điều này, tôi đem kể với cô bạn thân của mình. Bạn tôi rất không đồng ý với suy nghĩ của tôi, nó hỏi tôi “ Liệu mày sẽ sống theo cuộc sống của chị ấy đến bao giờ?” Tôi lặng thinh, chẳng thể trả lời. Tôi nhận ra mình đã ngốc nghếch thế nào, rằng lẽ ra tôi nên lấy chị tôi làm động lực để theo đuổi ước mơ của chính mình chứ không phải là dốc sức theo đuổi giấc mơ của một người khác. Tôi không phải là cái bóng của người khác, tôi phải là chính mình. Ngày viết hồ sơ, tôi đã điền Đại học Kinh tế quốc dân. Đến lúc đấy tôi vẫn chưa xác định được ước mơ và đam mê thật sự của bản thân. Nhưng tôi tin rằng, sẽ đến đến lúc tôi tìm ra nó, nhất định vậy.
Cuộc sống lúc lên đại học thay đổi rất nhiều, ngoài việc phải tự giác học tập ra tôi còn phải tự sắp xếp tất cả mọi việc cá nhân, tiền bạc, thời gian đều tự mình quyết định. Mong muốn của tôi sau khi ra trường là sẽ nỗ lực kiếm tiền, lúc đó tôi có thể mua cho bố mẹ tôi cái này cái kia. Rồi một lần, tôi nhắn tin chúc mẹ tôi nhân dịp 8/3 rồi bảo rằng “Mẹ yên tâm, con gái sẽ kiếm thật nhiều tiền về cho mẹ”. Sau đó, khi gọi điện cho em trai, tôi vô tình nghe loáng thoáng trong điện thoại mẹ tôi nói ”Lúc nào cũng lo chuyện tiền”. Tôi biết mẹ tôi đã giận. Tôi thật sự không nghĩ rằng mẹ tôi sẽ giận khi tôi nói như vậy. Vì thế tôi đã rất ngạc nhiên và suy nghĩ. Mẹ tôi trả lời tin nhắn rằng “Mẹ chỉ muốn con làm những việc khiến con thấy hạnh phúc thôi”. Đúng thế, làm những việc khiến mình thấy hạnh phúc, tôi chưa từng nghĩ qua điều đó. Tôi đã dễ dàng đánh mất giá trị bản thân, dễ dàng theo đuổi những thứ mà không nghĩ đến việc nó có mang lại niềm vui cho bản thân hay không. Tôi dường như đã đánh rơi ước mơ ở đâu đó rồi…
Hôm đó tôi vùi đầu vào trong chăn khóc thút thít, suy nghĩ thật nhiều về những điều mẹ nói. Những việc khiến tôi thấy vui, thấy hạnh phúc ư? Đó đơn giản chỉ là khi nghe thấy cô học trò mà tôi gia sư từ những điểm 2, 3 ban đầu giờ đây vui mừng báo rằng đạt được 8,9 điểm thi cuối kì, là khi thấy tên nhóm nghiên cứu khoa học của tôi được lọt vào vòng thi trường, là khi tôi thao thao bất tuyệt với bố mẹ rằng khi trở thành kiểm toán viên thì sẽ làm những công việc như thế nào, sẽ được đi đây đi đó nhiều ra sao... Ước mơ luôn được ngập tràn tiếng cười trong tình yêu thương của gia đình và người thân, ước mơ của tôi chỉ đơn giản thế thôi, không màu mè, không xa hoa.
Cây non đã đến lúc trưởng thành, con đường ước mơ tôi tạo ra đã rõ nét. Tôi biết ước mơ của mình là gì và giờ đây tôi sẽ nắm chặt lấy nó, không bao giờ đánh mất, sẽ theo đuổi đến cùng. Bởi vì, có những người tôi yêu thương luôn ở bên cạnh, luôn cho tôi những lời khuyên chân thành nhất, những lúc tôi sai đường lại nhắc nhở tôi, cổ vũ cho tôi. Có thể, bạn nghĩ rằng 21 tuổi tôi mới biết được ước mơ của bản thân là gì thì để hiện thực hóa nó đã là quá muộn rồi. Thế nhưng đối với tôi, nuôi dưỡng một ước mơ chẳng bao giờ là muộn cả. Hãy biến ước mơ thành khát vọng cháy bỏng và kiên trì giữ vững niềm tin để biến nó thành hiện thực bạn nhé.
Họ tên: Nguyễn Thị Diễm Quỳnh