Sinh ra trên mảnh đất nghèo, cô gái Lương Thị Tâm đã luôn cố gắng. Thế nhưng, số phận cũng thật éo le, gia đình không hạnh phúc, bố bỏ đi, người mẹ nghèo lặn lội một mình nuôi con ăn học. Trong tình cảnh đó, cô gái ấy đã phải nỗ lực thật nhiều, hơn tất thảy bạn bè cùng trang lứa. Một ước mơ mà Tâm luôn ấp ủ là được học tiếng Anh ở một trung tâm uy tín. Cùng giúp bạn ấy thực hiện ước mơ của mình nhé.
"Tôi không dám nói mình nghị lực, càng không cho rằng mình mạnh mẽ, nhưng tôi đã luôn cố gắng hết mình và tình yêu dành cho “ngôn ngữ ngoài hành tinh” của tôi chưa bao giờ tắt.
Bạn có sẵn sàng trao cho tôi cơ hội? nếu bạn giúp tôi, tôi xin hứa bằng cả trái tim , cố gắng học tập và yêu thương như chính dòng máu mình,..
Tôi khao khát, khao khát một giấc mơ có thật!"
Các bạn theo dõi các Radio học bổng ước mơ khác tại ĐÂY và bình chọn cho Ước mơ bạn yêu thích trong tháng 10/2013 bằng cách tích like cho bài viết nhé! Thời gian vote kéo dài từ 12/11 cho đến 12h trưa ngày 20/11/2013.

Lượng like cuối bài viết là căn cứ để tính điểm bình chọn!
Bài viết đầy đủ:
Là một thiếu nữ dân tộc Thái, sinh ra và lớn lên trên mảnh đất miền Trung đầy nắng gió, với những cơn gió phơn “thiêu đốt” giữa trưa hè. Tôi sớm đã thấu hiểu những nhọc nhằn trong cuộc mưu sinh trên ruộng đồng của mẹ. Cha thường nói với tôi rằng : “chỉ có học, học thật giỏi, con mới có thể bước sang trang mới tươi sáng của cuộc đời!”
Lời dạy của cha năm nào đã đi theo tôi suốt những tháng năm qua, cô bé trường làng đem tình yêu thương mẹ cha miệt mài gửi vào từng trang sách vở.
Ngày còn bé, mới học lớp ba, chị gái tôi lúc đó đang học trường Nội trú tỉnh, nhân dịp về nhà hát cho tôi nghe bài ca bảng chữ cái, tôi ngỡ ngàng, tại sao lại có một thứ ngôn ngữ lạ như vậy? phải chăng là ngôn ngữ của người “ngoài hành tinh”? Hát theo chị cứ thấy hay hay mãi, rồi mới biết rằng đó là Tiếng Anh. Trong tâm trí thơ ngây lúc đó, tôi không hiểu tại sao chị phải học môn này, chỉ biết rằng từ đó về sau, dù chỉ biết “ây, bi, ci”, nhưng cái miệng cứ líu lo cả ngày, phải chăng tình yêu của mình đã bắt đầu từ đây?
Rồi lớp 6, theo chương trình cải cách của Bộ Giáo Dục, trường làng tôi may mắn cũng được phổ cập Tiếng anh, và cuối cùng tôi cũng được học Tiếng Anh!
Như một thứ ngôn ngữ đầy “ma lực”, tôi đã học bằng tất cả niềm say mê, để rồi mang về những giải thưởng nho nhỏ cho bố mẹ, cho thầy cô cũng chính bằng ngôn ngữ ấy. Ngày đó trường làng, có bạn học Tiếng anh, “oách lắm”.
Để được khám phá thế giới hiện đại bên ngoài, để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, tôi cũng như bao bạn trẻ người dân tộc thiểu số khác, cùng nhau hang say học hành, kỳ tuyển sinh năm đó, tôi đứng thứ hai trong kì tuyển sinh vào trường THPT Dân tộc nội trú tỉnh Nghệ An. Với tình yêu ngôn ngữ, tôi hi vọng tìm được cơ hội nhiều hơn để phát triển mơ ước làm giáo viên Tiếng Anh. Nhưng ở ngôi trường mới, giữa thành phố ấy, mọi người không học tốt “cái ngôn ngữ ngoài hành tinh”, các bạn chỉ biết và học giỏi Toán, Văn, học những môn “của người Việt” mà thôi. Đứng giữa sự lựa chọn chuyển sang lớp Toán, hay Văn, tôi chọn cách tự học để theo đuổi tình yêu của mình.
Chúng tôi học tập trung mỗi ngày ba buổi, kỉ luật như quân đội, không ra ngoài, không gặp người lạ, chỉ bó hẹp trong khôn g gian nhà trường, ngôi trường mơ ước được Nhà Nước “cho ăn, cho học” và không chú trọng vào Tiếng Anh.
Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến, từ thành phố Vinh cách quê nhà hơn 120km, tôi nhận được tin, mẹ bị đánh đập và không biết đang ở nơi nào,.. Ngày trở về nhà nhìn mắt mẹ đỏ hoe, nhìn góc vườn nơi cha đốt toàn bộ đồ đạc của hai mẹ con, nhìn những vết thâm đen trên mặt mẹ, bao hi vọng, bao yêu thương như sụp dưới chân mình.
Cái ngày chuyển về, là một ngày trời mưa, người ta bảo tôi điên, bỏ thành phố về với trường làng, nhưng nếu là một người con nhìn bố vác con dao đi tìm mẹ, không ai có thể ngăn, dù đã lao vào che cho mẹ, dù bố “đá” tôi lăn vài vòng từ cầu thang nhà sàn, mẹ vẫn bị đánh, tính mạng của mẹ như ngàn cân treo sợi tóc, tôi có thể vui vẻ đến trường được hay không?
Bố chia cho mẹ con tôi một cái giường, một cái bàn nhỏ bị long một trụ, vài ba cái bát con, một vài cái đĩa, tôi mất mái ấm của mình cũng lại vào một ngày dông bão, hai mẹ con ôm nhau khóc, khóc vì mái nhà dột không biết ở đâu, khóc vì tương lai dở dang của chính bản thân mình,…
Ngày đỗ vào Học viện Tài chính, hành trang mang theo là chiếc cặp nhỏ, cùng với chỉ vàng duy nhất của mẹ đưa, chân run run một mình đi nhập học, nhìn các bạn bố mẹ đi cùng, lòng nặng trĩu những nỗi lòng riêng,…
Tài chính đón tôi cũng bằng một cơn mưa tầm tã!
Để có tiền ăn học , tôi lao vào cuộc sống vội vã, cũng bị lừa,cũng có những đắng cay,.. làm đủ thứ, đi gia sư, đi bán hàng, năm thứ nhất, học hành giảm sút,…
Mẹ đã khóc lặng đi trước kết quả học tập của tôi, mẹ vẫn biết tình yêu Tiếng anh của tôi chưa bao giờ dứt, mẹ biết tôi bỏ ngang ước mơ để tìm một tương lai có thể “kiếm-ra-tiền”, dù cố gắng nhưng thuần nông với hai bàn tay trắng ngày chia tay, mẹ không thể chu cấp cho tôi bằng bạn bằng bè, mẹ lo bệnh tim của tôi tái phát, lo những ngày đông Hà Nội, một mình tôi đạp xe qua Sông Hồng rét buốt,‘lỡ mi đau ngã xuống ai biết hả con?”..
Rồi với tình yêu vô bờ dành cho tôi, mẹ dồn hết cam đảm bán tất cả những gì có thể, khăn gói xa quê đi ở cho người ta, nuôi con học chữ, mẹ bắt tôi nghỉ làm, chăm lo việc học,..
Đi ở cho người ta lương chẳng được bao nhiêu, nhưng tôi sẽ không còn lo bị đói, không có cơm thì sẽ có mì tôm! Tôi có thời gian hoà mình vào cuộc sống sinh viên, tôi hiểu kỹ năng và tiếng anh quan trọng như thế nào với mình, suốt những năm qua, tôi nằm mơ cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến một khoá học nào hơn một triệu, nói gì đến những lớp học đắt hơn? Là Phó chủ nhiệm CLB Kỹ Năng Cuộc sống Học Viện Tài Chính, tôi rèn cho mình kỹ năng cần thiết, nhưng còn tiếng anh ai có thể là người mở tấm lòng giúp đỡ cho tôi?
Và tình cờ đọc được chương trình học bổng, tôi chợt nghĩ, liệu có bao giờ may mắn sẽ mỉm cười hay không?
Tôi không dám nói mình nghị lực, càng không cho rằng mình mạnh mẽ, nhưng tôi đã luôn cố gắng hết mình và tình yêu dành cho “ngôn ngữ ngoài hành tinh” của tôi chưa bao giờ tắt.
Bạn có sẵn sàng trao cho tôi cơ hội? nếu bạn giúp tôi, tôi xin hứa bằng cả trái tim , cố gắng học tập và yêu thương như chính dòng máu mình,..
Tôi khao khát, khao khát một giấc mơ có thật!
----
Gửi bài cho Học bổng ước mơ tại địa chỉ ihaveadream@mshoatoeic.com
CHI TIẾT THỂ LỆ QUỸ HỌC BỔNG ƯỚC MƠ: https://www.anhngumshoa.com/tin-tuc/ms-hoa-toeics-dream-scholarship-quy-hoc-bong-uoc-mo-ms-hoa-toeic-35340.html