"Con -19 tuổi, không có những mơ ước cao xa như ai, con chỉ mong ra trường có một công việc ổn định, làm bố mẹ hạnh phúc, bố mẹ có thể an nhàn khi tuổi về già, chỉ mong có thể góp một phần nhỏ bé cho xã hội, không là gánh nặng của ai. Ngày ngày con đang cố gắng học hỏi, rèn luyện những cái con còn thiếu sót. Con sẽ phải cố gắng rất nhiều, con biết sẽ rất khó khăn. Con chưa cao siêu bằng ai, nhưng con biết nếu con cố gắng, quyết tâm thì con có thể thực hiện được ước mơ của mình. Ước mơ của con là được nhìn thấy nụ cười của bố mẹ!"
Các bạn theo dõi các Radio học bổng ước mơ khác tại ĐÂY và bình chọn cho Ước mơ bạn yêu thích trong tháng 10/2013 bằng cách tích like cho bài viết nhé! Thời gian vote kéo dài từ 12/11 cho đến 12h trưa ngày 20/11/2013.

Lượng like cuối bài viết là căn cứ để tính điểm bình chọn!
Bài viết đầy đủ:
23:20-Lại một tối thức khuya!Con nhớ bố mẹ!...
Con ngồi ghi lại những dòng cảm xúc đang trỗi dậy trong con.
Ngồi trong căn phòng trọ sinh viên,trong không gian tĩnh mịch yên ắng của thủ đô Hà Nội- con nhớ gia đình, nhớ bố mẹ,con ngồi suy nghĩ về những ước mơ của con. “Ước mơ của mình là gì?” câu hỏi ấy con tự hỏi mình trong bao nhiêu năm qua. Ngày bé, khi thấy cô giáo con giảng bài trên bục giảng, tận tình cầm tay từng đứa học sinh chúng con tập viết, tập tô con đã tự nhủ sau này lớn lên nhất định sẽ thành cô giáo. Lớn lên một chút, vào cấp hai con lại muốn làm một nữ cảnh sát bởi bác nhà mình nói làm công an như bác để bảo vệ cho nhân dân, để không còn những vụ ẩu đả. Lên cấp ba, con đã biết suy nghĩ thực tế hơn, con biết rằng khả năng của con không đủ để có thể thi vào trường sư phạm hay an ninh. Vì thế con đã đăng ký thi vào ngành kinh tế của một trường chỉ bậc trung, bố mẹ cũng hết lòng ủng hộ con đặt hết niềm tin vào đứa con gái nhỏ của bố mẹ.
Và con đã đỗ, đã làm được mục tiêu mà con đề ra. Trước ngày con lên Hà nội nhập học, họ hàng, hàng xóm đến chúc mừng, con thấy bố mẹ cười, cười nhiều nhưng con thấy ẩn sâu trong nụ cười ấy là sự lo toan, cố gắng. Tối hôm ấy, con đã mãi không ngủ được vì con rất háo hức, mong chờ được đặt chân lên đất thủ đô, nơi mà con chỉ có thể nhìn ngắm qua ti vi, nghe qua lời kể của các bác. Nhưng không phải mình con trằn trọc, con nghe thấy tiếng thở dài, tiếng thì thầm của bố mẹ. “ Nó đỗ rồi thì phải cố gắng cho nó đi học bằng bạn bằng bè chứ sao, 4 năm nữa ra trường rồi tính tiếp chứ bây giờ biết thế nào?” - tiếng bố nói nặng nhọc, con không thấy mẹ trả lời chỉ nghe tiếng thở dài não nề. Bố mẹ lo lắng rất nhiều, thời gian tới bố mẹ biết sẽ phải cố gắng rất nhiều. Chính lúc ấy, con biết mình phải làm gì? Con mơ ước gì? Con sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều vì bản thân con, hơn vậy nữa là vì gia đình, vì bố mẹ. Con mơ ước mình sẽ thành đạt để làm bố mẹ hạnh phúc, tự hào về con. Con hứa, sẽ không phụ lòng bố mẹ.
Thời gian thấm thoát, con giờ đây đã là sinh viên năm hai, đã va chạm nhiều hơn, đã biết suy nghĩ, mơ ước nhiều hơn. Nhưng không như xưa, con đã xác định được ước mơ của mình là gì. Con biết con cần cố gắng vì điều gì. Con không dám mơ ước xa vời cho ai cả, không mơ có thể làm cho những người nghèo trở nên ấm no hơn, không mơ có thể chữa bệnh cho những người đau ốm. Con mong con sẽ thành đạt, sẽ trưởng thành, vì con biết đó cũng chính là mơ ước của bố mẹ. Có thể có người sẽ nói con ích kỷ, chỉ nghĩ đến cuộc sống của mình mà không nghĩ tới xã hội. Nhưng con biết chỉ khi con trưởng thành, chỉ khi con thành đạt con mới có khả năng làm những gì con mong.
Tháng trước về thăm nhà, nghe mẹ nói mới xây máy xát gạo để kịp cho mùa vụ. Con nhìn, con biết, bố mẹ lại thêm một vất vả, lại thêm gánh nặng, nợ lại ngày một nhiều hơn, bố mẹ lại càng phải cố gắng nhiều hơn vì con vì em. Hôm qua, gọi điện về nghe bố kể hôm nay có nhiều người đến xát gạo, nghe giọng bố vui trong điện thoại con lại càng nhủ sẽ cố gắng, nhiều thật nhiều hơn. Trời đã bắt đầu chuyển sang đông, không khí ngày càng lạnh hơn, không ai có thể cưỡng lại chiếc chăn ấm áp của mình. Nhưng con biết, dù lạnh thế nào bố mẹ cũng phải chuẩn bị từ sớm cho một ngày đi chợ, một ngày với bao lo toan. Con đang thầm ước, sẽ nhanh thôi, con sẽ có thể mua cho mẹ chiếc máy giặt để mẹ không phải giặt giũ trong thời tiết lạnh lẽo, nước lạnh giá buốt nữa.
Con -19 tuổi, không có những mơ ước cao xa như ai, con chỉ mong ra trường có một công việc ổn định, làm bố mẹ hạnh phúc, bố mẹ có thể an nhàn khi tuổi về già, chỉ mong có thể góp một phần nhỏ bé cho xã hội, không là gánh nặng của ai. Ngày ngày con đang cố gắng học hỏi, rèn luyện những cái con còn thiếu sót. Con sẽ phải cố gắng rất nhiều, con biết sẽ rất khó khăn. Con chưa cao siêu bằng ai, nhưng con biết nếu con cố gắng, quyết tâm thì con có thể thực hiện được ước mơ của mình. Ước mơ của con là được nhìn thấy nụ cười của bố mẹ!
----
Gửi bài cho Học bổng ước mơ tại địa chỉ ihaveadream@mshoatoeic.com
CHI TIẾT THỂ LỆ QUỸ HỌC BỔNG ƯỚC MƠ: https://www.anhngumshoa.com/tin-tuc/ms-hoa-toeics-dream-scholarship-quy-hoc-bong-uoc-mo-ms-hoa-toeic-35340.html