
Các bạn theo dõi các Radio học bổng ước mơ khác tại ĐÂY và bình chọn cho Ước mơ bạn yêu thích trong tháng 9/2015 bằng cách tích like cho bài viết nhé! Thời gian vote kéo dài từ 24/9/2015 cho đến 14h ngày 14/10/2015.
Lượng like cuối bài viết là căn cứ để tính điểm bình chọn!
Bài viết đầy đủ:
Bố là bách khoa toàn thư của con, từ các phép tính giản đơn đến những sự kiện lớn trên thế giới, từ kiến thức địa lý đến những chuyện đông tây kim cổ, nhà Hán, nhà Lương… bố đều biết, và có thể nói cho con biết bất cứ khi nào con cần… Bố đã nuôi dưỡng con lớn khôn bằng tất cả tình yêu thương, bằng nguồn kiến thức tuyệt vời mà bố đã trau dồi và tích lũy. Bố cho tôi thấy sự đồ sộ của kiến thức nhân loại, cho tôi khát khao chinh phục đỉnh núi vĩ đại ấy, và cho tôi vào đại học!
Vào đại học, nghe có vẻ bình thường nhưng nó thực sự là một điều vĩ đại, ít nhất là đối với tôi, một đứa con gái! Tại sao ư? Bởi hầu hết mọi người xung quanh tôi, các cô, các bác, hàng xóm láng giềng, thậm chí là những người chẳng liên quan gì đến gia đình tôi họ đều có chung một câu hỏi: “Cho con gái đi học để làm gì?”.Nhưng người đàn ông vĩ đại ấy vẫn luôn mỉm cười với tất cả và nói với họ rằng: “Đầu tư cho giáo dục là đầu tư có lãi nhất” mặc kệ những người đó có cố gắng biện minh cho quan điểm của họ đến đâu đi chăng nữa!
Bố từng nói, bố chỉ muốn các con sống khỏe mạnh, sau này có gia đình và công việc ổn định là bố yên tâm rồi! Vâng, bất kì người làm cha làm mẹ nào cũng mong cho con cái của mình được như vậy. Nhưng cuộc sống mà, đâu phải cứ muốn là được đâu! Tôi trượt đại học. Tôi buồn. Nhưng người buồn hơn chính là bố tôi, vì bố biết cơ hội việc làm tươi sáng của con gái bố đã đóng lại, và rồi tương lai của con bé không biết sẽ đi đâu về đâu đây. Cuộc sống là vậy, một cánh cửa đóng lại thì một cánh của khác lại mở ra. Tôi xét tuyển nguyện vọng 2 vào một ngôi trường khác, một ngôi trường mà tôi không có ý định theo học hay nói chính xác hơn là tôi thực sự ghét nó! Một trường kinh tế. Tôi ghét bon chen, ghét sự cạnh tranh và giả dối, và khi ấy trong mắt tôi tất cả những trường kinh tế đều khiến con người trở ta nên xấu xa và đáng ghét. Có thể nói sau 2 năm học suy nghĩ của tôi đã thay đổi và tôi bắt đầu yêu ngôi trường này - Học viện Tài chính.
Tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng “hạnh phúc không phải là được làm những thứ mình yêu mà là yêu những thứ mình làm”. Nếu điều đó là đúng thì tôi thực sự đang hạnh phúc!
Nhưng cuộc sống này thật là kỳ lạ vô cùng, dường như nó chẳng muốn ước mơ nhỏ nhoi kia của bố tôi trở thành hiện thực! Em trai tôi, học hết lớp 8, nằng nặc đòi nghỉ học sau khi đã đúp mất 2 năm và giờ lại đúp tiếp một năm lớp 8. Thằng bé không chịu đi học nữa và nó đòi đi làm. Tôi ngậm ngùi nghe tin dữ từ chiếc điện thoại cũ rích và giọng nói như phát khóc của mẹ tôi. Cuộc điện thoại ngắn ngủi tiếp theo với bố còn khiến lòng tôi thắt lại hơn khi bố nói “Con ạ, bố chỉ ước em học hết lớp 9 thôi”... Thế đấy, ước mơ của bố luôn giản dị, luôn luôn chỉ dành cho 2 chị em tôi mà chẳng bao giờ chịu nghĩ cho bản thân dù chỉ một chút thôi!
Tôi ước tất cả những gì đã xảy đến với gia đình tôi chỉ là một giấc mơ để khi thức dậy, tôi có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nó thực sự đã xảy ra, ước mơ vẫn chỉ là mơ ước. Tôi còn biết phải làm gì đây khi mà cuộc sống cứ muốn gia đình tôi phải như vậy! Học, học và cố gắng học cho thật tốt là tất cả những gì mà hiện tại tôi có thể nghĩ ra được. Vì tình yêu này, vì giấc mơ này, tôi sẽ cố gắng, nỗ lực hết sức mình để không phụ lại tình yêu thương ấy! Và điều mà tôi muốn nói nhất với bố lúc này chính là: “Con yêu bố nhiều lắm!”.
Phamthu.95.aof@gmail.com
***************
Gửi bài cho Học bổng ước mơ tại địa chỉ ihaveadream@mshoatoeic.com
CHI TIẾT THỂ LỆ QUỸ HỌC BỔNG ƯỚC MƠ: https://www.anhngumshoa.com/tin-tuc/ms-hoa-toeics-dream-scholarship-quy-hoc-bong-uoc-mo-ms-hoa-toeic-2015-35827.html