Cô phóng viên tương lai Đỗ Thị Nga tâm sự về "làng ô nhiễm" - quê hương Dương Liễu thân yêu
Có thể nói chỉ trong nửa cuối tháng 7/2013 sau khi chính thức Quỹ học bổng ước mơ được thành lập, Ms Hoa TOEIC nhận được rất nhiều bài viết ý nghĩa từ các bạn gần xa, Hà Nội, Hải Dương, Hải Phòng, Đà Nẵng, và thậm chí là ở cả Tp Hồ Chí Minh. Ms Hoa TOEIC rất vui vì các bạn gửi bài viết về Học bổng Ước mơ là bởi một mong muốn cao hơn, cao hơn cả việc giành được giải thưởng, đó là được chia sẻ ước mơ và tìm đến một nơi có thể vun đắp và chắp cánh ước mơ.
Radio #3 được chia sẻ hôm nay được gửi đến từ bạn Đỗ Thị Nga - cô sinh viên Báo chí với những tâm sự rất thật với một ước mơ: Đưa vẻ đẹp quê hương Dương Liễu lên sóng truyền hình với một hình ảnh khác xa với những gì mọi người thường đồn đại - làng ô nhiễm.
Cùng lắng nghe một trích đoạn trong bài viết qua Radio #3 này nhé, các bạn có thể theo dõi bài viết đầy đủ ở ngay dưới đây. Chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn phải tick like cho bài viết này, Ms Hoa TOEIC tin là như vậy đấy!
Lưu ý thời gian bình chọn cho Radio tháng 7/2013 được tính từ ngày 12/8 cho đến 12h trưa ngày 22/8/2013. Con số kết quả được tính bằng số like ở cuối bài viết.
Chúc bạn Nga sớm thực hiện được ước mơ của mình!
Bài viết đầy đủ:
Ước mơ của tôi được khơi nguồn từ những hình ảnh thật bình dị, gần gũi của quê hương.Tôi sinh ra và lớn lên tại một làng quê ở ngoại thành Hà Nội. Quê tôi không theo đúng nghĩa của một làng quê truyền thống mà đã được công nghiệp hoá nhiều lắm; nhiều xưởng sản xuất, nhiều nhà máy chế biến… và kéo theo hệ quả là nhiều tiếng ồn, nhiều rác rải, phế thải sản xuất… Và rồi cái tên “làng ô nhiễm” cũng được sinh ra từ đấy.Vâng, làng ô nhiễm ,đó chính là quê tôi, cái bề nổi mà nhiều người đã biết, đã thấy hoặc đã được nghe đồn. Ấy thế nhưng làng tôi vẫn đẹp lắm, một cái đẹp mà chỉ những người con trong làng mới hiểu, một cái đẹp đã giúp cả ngôi làng nhỏ bé gạt bỏ đi những định kiến, kì thị để tồn tại. Đó chính là cái đẹp của con người, tình người và cuộc sống lao động nơi đây.
Đã từng một thời tôi ngại lắm chả dám nói quê mình ở đâu. Ngày đó còn nhỏ, non nớt, mỏng manh nên cũng thật dễ tủi thân mỗi khi bạn bè, thầy cô… cứ nói này nói nọ về ngôi làng của mình. Cho đến một ngày, nhân một chuyến chơi xa, tôi phải dậy rất sớm từ 3 giờ sáng cho kịp chuyến xe và thật bất ngờ khi tôi được chứng kiến cuộc sống lao động về đêm của người dân quê mình. Giữa đêm mùa đông rét buốt, dưới ánh đèn điện, bà con cô bác vẫn cứ cặm cụi, mò mẫm bốc từng bao hàng, chở từng chuyến xe hàng một cách hăng say như thể cái giá lạnh và bóng đêm không tồn tại. Lúc đó là giữa năm học lớp 12, một cô bé 18 tuổi chưa đủ lớn nhưng cũng đủ lòng trắc ẩn để nghĩ và cảm nhận về cuộc sống xung quanh đang diễn ra trước mắt mình. Một chút buồn thoáng nhẹ trong lòng... Tôi buồn vì sao dân mình khổ thế mà cứ vẫn bị người đời chửi mắng, lại càng buồn hơn vì bao nhiêu năm sống ở nơi đây mà tôi chưa từng một lần được nghe âm thanh lao động vẫn hằng đêm diễn ra khi mình đang ngon giấc. Một đôi lời có lẽ không đủ để diễn tả cảm giác của tôi lúc đó. Để rồi từ cái “chút buồn” vu vơ ấy tôi đã bắt đầu xây dựng ước mơ cho riêng mình. Tôi không còn cảm thấy ngại khi có ai đó nói về “ làng ô nhiễm” của mình nữa mà tôi thấy thương người dân quê tôi vô cùng. Tôi muốn, rất muốn làm một cái gì đó nhưng lại chả biết phải làm gì, lại càng không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi cũng có ý định sẽ làm ngơ nhưng những hình ảnh ấy cứ hiện về khiến tôi không khỏi suy nghĩ. Và rồi tôi cũng đã tìm được lối đi.Từ hồi còn nhỏ, tôi đã từng mơ ước trở thành một doanh nhân thành đạt. Ước mơ đó sẽ còn mãi trong tôi nhưng tôi đã chọn cho mình một con đường khác với một ước mơ khác lớn hơn – ước mơ gọi tên hai chữ “quê hương”. Tôi muốn trở thành một biên tập viên truyền hình giỏi để mang hình ảnh của quê hương đến với nhiều người, không mong mọi người thấu hiểu nhưng tôi mong sẽ có một sự cảm thông. Một ước mơ đến thật muộn màng nhưng lại mang lại cho tôi một quyết tâm lớn thôi thúc tôi thay đổi tương lai của mình. Thời điểm đó, tôi đã hoàn thành xong hơn 2/3 chương trình ôn thi khối A và rồi mọi thứ đã trở về vạch xuất phát khi tôi chuyển khối thi để theo đổi ước mơ mới của mình. Người ta xuất phát từ con số “ 0” còn tôi có lẽ là xuất phát từ số âm mới đúng. Mọi kiến thức tôi phải học lại từ đầu trong khi các bạn đã gần đến đích. Nhìn gia đình, bạn bè lo lắng cho mình, cộng thêm những lời nói xung quanh như kiểu “ sao lại chọn nghề báo làm gì, vừa nghèo vừa vất…” hoặc “ con gái học báo khổ lắm…” làm tôi chán nản và mệt mỏi vô cùng. Hơn một lần tôi muốn quay lại, đi theo con đường cũ bằng phẳng hơn nhưng rồi tôi vẫn quyết tâm đi theo ngã rẽ bởi hành trang tôi mang theo là hình ảnh của cha, cuộc đời của mẹ cùng cuộc sống lao động của người dân quê hương.
Cho đến bây giờ, khi đã là một sinh viên lớp truyền hình của học viện báo chí, tôi có thể tự hào vì tôi đã dám sống với ước mơ của mình. Ngồi hồi tưởng lại quá khứ để viết những dòng tâm sự này, hai mắt tôi bỗng nhiên long lanh khi nhớ lại chặng đường đã đi. Tuy nhiên nó chưa thể trào dâng thành nước mắt bởi chặng đường phía trước còn gian nan nhiều lắm và tôi không cho phép bản thân mình yếu lòng.Con đường mình đã chọn thì dù có bò cũng phải cố mà đi hết; tôi đã, đang và sẽ mang theo tinh thần đó để với tới ước mơ của mình.Tôi tin rằng,bằng quyết tâm và sự cố gắng của bản thân thì vào một ngày nào đấy không xa, tôi sẽ đưa quê tôi lên sóng truyền hình với một hình ảnh mới. Và lúc đó, tôi sẽ dõng dạc, đường hoàng mà nói với mọi người rằng: Tôi yêu quê hương Dương Liễu của tôi.