"Tham vọng" giành được Học bổng ước mơ từ Ms Hoa TOEIC của bạn Nguyễn Minh Phương
Radio #4 trong số 06 Radio Học bổng ước mơ được chọn lọc trong tháng 7/2013 đến từ bạn Nguyễn Minh Phương, sinh viên khoa Italia cùa trường đại học Hà Nội. Các bạn biết không, cô sinh viên trẻ này có ước mơ rất táo bạo mà cũng cực kì thực tế: Giành được học bổng ước mơ của Ms Hoa TOEIC! Chúng ta hãy cùng lắng nghe và theo dõi bài viết mà Phương gửi về, và cùng tick like để bạn Phương đạt được ước mơ của mình nhé!
Các bạn theo dõi các Radio khác trong tháng 7/2013 tại ĐÂY.
Lưu ý thời gian vote cho các Ước mơ tháng 7/2013 được tính từ 12/8/2013 đến 12h trưa ngày 22/8/2013, số like ở cuối bài viết sẽ là căn cứ để chốt kết quả.
Lắng nghe Radio #4 các bạn nhé!
Bài viết đầy đủ:
Ngày còn bé, nhà tôi ở quê nên mỗi buổi tối mùa hè mất điện, gia đình tôi lại lên trên trần nhà nằm hóng mát và ngắm sao. Bố hay chỉ cho tôi những chùm sao trên bầu trời, kia là con vịt, kia là Thần Nông, kia là Đại Hùng Tinh, Tiểu Hùng Tinh...Khi bố cầm đàn guitar và gảy bản "Tình ca du mục", tôi nhắm mắt, khua tay lên tưởng tượng đang bắt lấy các vì sao, ao ước được bay lên trên đó, được thành một nhà du hành vũ trụ để nhìn ngắm và khám phá những ngôi sao lung linh ấy. Muốn được nhìn ngôi nhà của tôi từ trên cao, tò mò xem có thể nhìn thấy con cún Milu của mình không...Ước mơ này theo tôi cả thời ấu thơ dại khờ của mình.
Ngày tôi học cấp II, cô giáo dạy văn của tôi đến lớp trong ngày nắng nhưng có gió mạnh với chiếc áo mưa dày cộp, khi cô cởi chiếc áo ra, lưng áo ướt đẫm, còn cô lấy tay xoa xoa bụng bầu sáu tháng của mình rồi bật khóc. Lần đầu tiên cô khóc trước mặt lũ trẻ chúng tôi. Tôi thương cô nhất trong các thầy cô, nhìn cô khóc, tôi cúi gằm mặt. Lúc ấy, tôi mơ ước trở thành một doanh nhân thật thật giỏi, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền cho cô giáo của mình đỡ khổ, không phải khóc nữa. Ngày ấy, tôi trong đội tuyển học sinh giỏi văn của cô, lúc nào cũng đi theo cô, sợ cô ngã hoặc cô bất chợt đau bụng. Cô hay cười, xoa đầu tôi rồi trêu, nói tôi là cái đuôi dài nghều đằng sau cô. Càng nhìn cô, ước mơ của tôi ngày càng mãnh liệt hơn nữa, rồi tôi thi vào trường chuyên, đỗ đại học...
Ngày cuối năm I đại học, bố tôi nằm im trên giường, tay chân lạnh toát và không bao giờ dậy nữa. Cầm cánh tay lạnh ngắt của bố, nước mắt tôi chảy mặn chát, tôi ước mơ mình có thể là một bác sĩ giỏi, có thể tìm ra cách chữa bệnh ung thư gan quái ác ấy. Nhưng có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội, vì tôi đã chọn cho mình con đường khác, học một thứ tiếng hiếm vì tôi theo khối D. Tiễn bố đi xa, tôi tự hứa sẽ luôn bảo vệ mẹ và chị, luôn sống tốt, trung thực, thật thà và luôn cố gắng đến những cuối cùng như khi bố kiên cường chống chọi với căn bệnh của mình.
Giờ đây, khi đã chạm đến những cánh cửa cuối để bước ra khỏi trường đại học, tôi muốn mình có một công việc tốt để nuôi mẹ vì tôi chỉ có một chị gái đang làm công chức ăn lương nhà nước. Dành cho mình, tôi yêu du lịch, khám phá và thực sự muốn được làm việc trong những tổ chức phi chính phủ, nơi cho tôi một công việc giúp tôi được đi đây đi đó và đem lại những kinh nghiệm quý báu, những trải nghiệm thú vị. . Sau đó sẽ tìm một học bổng toàn phần tại Italy để đi du học ngành PR, Marketing. Vì vậy, ước mơ hiện tại của tôi là có được một học bổng cho một khóa học tiếng anh để có thể có được công việc tôi mong muốn.
Không ai đánh thuế ước mơ, vì vậy tôi đã mơ ước rất nhiều cho mỗi chặng đường của cuộc đời mình. Những ước mơ của tôi xa vời có, không tưởng cũng có, kì lạ và điên rồ cũng có...Nhưng có lẽ, ước mơ nên theo đuổi nhất là những ước mơ trong đó có cả bóng hình những người thân yêu của mình. Nơi tiếng cười hạnh phúc được chia sẻ và được nhân lên bởi những người ngày đêm dõi theo, yêu thương và cầu mong mình bình an, khỏe mạnh.
Nguyễn Minh Phương
Sinh viên khoa Italia Đại học Hà nội
nguyenphuongita@gmail.com