Radio Học bổng ước mơ đã quay lại với chúng ta rồi đây!!!!!!!!!!!!!!
Thật vui vì những lá thư vẫn đều đặn được gửi về cho Ms Hoa TOEIC, mỗi người lại có một ước mơ, một hoàn cảnh đặc biệt. Trên hết, Ms Hoa TOEIC hiểu được rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra như chúng ta muốn. Chính vì thế, chúng ta mới cần nỗ lực, cần cố gắng để vượt qua khó khăn, vượt qua những lần thất bại để vươn lên phía trước. Hi vọng, mỗi lá thư của các bạn được đăng lên, Ms Hoa TOEIC sẽ phần nào giúp bạn chinh phục được ước mơ của mình.
Tháng 5 này, Radio Học bổng ước mơ đã chọn ra 3 bài viết xuất sắc nhất để đăng tải và tham gia bình chọn. Radio #5 là những dòng tâm sự của chàng trai Hoàng Văn Ước dành cho mẹ của mình. Cùng lắng nghe và bình chọn cho bạn ấy bằng cách click "like" ở dưới bài viết này nhé!
Các bạn theo dõi các Radio học bổng ước mơ khác tại ĐÂY và bình chọn cho Ước mơ bạn yêu thích trong tháng 4/2015 bằng cách tích like cho bài viết nhé! Thời gian vote kéo dài từ 23/5/2015 cho đến 14h ngày 10/6/2015.
Lượng like cuối bài viết là căn cứ để tính điểm bình chọn!
Bài viết đầy đủ:
HƯỚNG DẪN VIÊN CHO MẸ
- Mẹ à, sao mẹ không đi tham quan cùng mấy bác trong xóm?
- Ôi, mẹ không thích đi, đi mệt lắm.
- Sao lại không thích đi hả mẹ?
Tôi cứ cố hỏi, cố hỏi để tìm ra câu trả lời mà vô tình động tới nỗi lòng của mẹ. Anh tôi mới gắt lên:
- Mẹ đi, cuối tuần mày về lấy đâu ra tiền cho mày đi học? Hỏi gì mà lắm thế...
Ánh mắt mẹ quay đi, không nói gì nữa cả. Cả không gian như trầm xuống nhiều nhịp. Tim tôi nhói lên mà cổ họng như nghẹn xuống.
Ngày cuối lớp 12, tôi là niềm hy vọng rất lớn cho mẹ và cả gia đình. Bao nhiêu sự tin yêu, sự chăm chút cho tôi từng từng tý chỉ để phục vụ cho việc ôn học của tôi. Có những khi thâu đêm với đống sách vở tùm lum mà vô tình ngủ gục bên ánh đèn, mẹ nâng tôi lên chiếc giường cho tôi có giấc ngủ ngon. Rồi thời gian qua đi, tôi cũng bước vào kì thi mà đối với tôi nó quan trọng nhất đời người. Nó còn chứa đựng một bầu trời hy vọng, chứa đựng những ánh mắt mà vẫn dõi theo tôi mỗi bước đi. Kết quả, tôi trượt.
Tôi đã trượt Đại Học. Mọi thứ trước mắt như một màng đen bao phủ đến từng ngõ ngách, màng da, thớ thịt. Tôi chỉ biết đau trong bản thân của mình, thái độ gắt gỏng, muốn chạy trốn vì tôi quá khó để đối mặt với thực tại. Tôi đã vô tình quên đi cảm giác của những người xung quanh mình, đặc biệt đó là hình ảnh của mẹ. Mẹ vẫn bên tôi, mẹ vẫn chăm tôi, mẹ vẫn yêu thương, vẫn an ủi và động viên tôi nhiều lắm. Nhưng ai biết rằng người cần động viên nhất đó chính là mẹ.
Mẹ đã cho tôi sức mạnh để tôi quyết tâm ôn thi lại một năm nữa. Lại bao nhiêu tâm trí, bao nhiêu sức lực tôi đổ dồn vào ngôi trường Học Viện An Ninh. Cho dù đến giờ tôi nhận thấy mình không hợp với ngành đó. Những chuyến xe buýt tôi lủi hủi một mình đến trung tâm ôn luyện. Giữa cái tháng 6 oi bức, lũ bạn của tôi có những chuyến đi biển bên nhau, cùng người thân, gia đình mà làm tôi chạnh lòng. Khi ngồi giữa những em nhỏ hơn mình, tôi mới sực ra cái lạc lõng, nhìn thấy hình ảnh của mình ngày xưa: có bạn, có bè mà vui quá. Nước mắt hòa lẫn với mồ hôi tạo ra cái cả giác khó tả lắm. Điều đó càng khiến cho tôi có thêm nguồn quyết tâm để đỗ cho kì được. Đặc biệt là hình ảnh của mẹ, đó mới là lý do khiến tôi có sức mạnh vượt qua thời gian đó. Mà người ta vẫn thường nhắc nhau:
“Thà để giọt mồ hôi rơi trên trang sách
Còn hơn để giọt nước mắt rơi cuối mùa thi”
Tôi thấm câu nói đó đến từng nơi bé nhất trên cơ thể con người. Nhưng như một trêu đùa hay là số phận an bài là vậy. Kì thi đến, kết quả bao ngày ngóng chờ cũng đã có. Tôi lại trượt, lại trượt đại học. Bao cố gắng giờ nó thành con số 0 tròn trĩnh, to tướng. Tôi biết mình đã cố hết sức rồi. Lần vấp ngã thứ hai mà nó đau quá khiến tôi không còn chút sức lực nào để bước tiếp nữa. Đã có lúc tôi suy nghĩ như một đứa trẻ con để tìm đến sự giải thoát bằng cái chết cho bản thân mình. Nhưng chết đi rồi liệu có giải quyết được gì không? Vớ vẩn quá, còn mẹ, còn những người yêu thương mình. Tôi lại nhốt mình vào căn phòng với những ngày bỏ bữa, những giọt nước mắt của thằng con trai khiến tôi mềm đi, đôi mắt sưng mọng lên vì những đêm mất ngủ và khóc nhiều.
Lại lần nữa tôi quên đi cảm giác của mẹ, chắc mẹ buồn nhiều lắm, mẹ đối diện với dư luận ra sao về thằng con suốt bao năm học sinh giỏi, bao lời ca như tòa lâu đài nguy nga như sụp đổ. Nằm đó, mắt chỉ nhắm hờ nhìn qua khung cửa sổ thấy hình ảnh mẹ lặng lẽ đứng ngoài nhưng không dám bước vào vì sợ mất giấc của thằng con. Lòng tôi đau lắm.
Tôi không thể vậy được, tôi mạnh mẽ mà. Tôi lên mạng lùng sục những trường đang tuyển NV2. Cái đầu như mất tinh thần nên tôi chọn bừa vào một ngành mà chưa có định hình gì về nó. Ngành du lịch, du lịch – cái nỗi ám ảnh của tôi lúc bấy giờ và là một đam mê ở hiện tại. Ngày tháng cứ vậy trôi qua, và tôi thấy mình bén duyên với du lịch.
Ngày về quê trong bữa ăn gia đình, tôi cứ luẩn quẩn trong đầu bởi câu nói của anh trai :” Mẹ đi, cuối tuần mày về lấy đâu ra tiền cho mày đi học?”. Tôi biết mẹ tôi cũng thích đi du lịch, mẹ tôi cũng muốn như bao người phụ nữ khác, cũng muốn nếm thử những món ăn trên mọi miền đất nước, cũng muốn khoe với mọi người “Tôi vừa đi đây,vừa về đây,...”. nhưng đi rồi “tiền đâu cho tôi mỗi tuần?”. Điều đó đã trói buộc sở thích của mẹ.
Tim tôi nhói lên và nuôi cho mình ước mơ, sẽ chính là một Hướng Dẫn Viên đưa mẹ đi vòng quanh trái đất này. Chính tôi, chính tôi sẽ là đứa con để làm cho mẹ hạnh phúc trong cuộc đời của mẹ. Trước tiên, điều tôi cần làm là trau dồi khả năng ngoại ngữ. Tôi sẽ đi tìm cho mình người sứ giả truyền cảm hứng để nuôi ước mơ lớn dần và tôi tin mẹ sẽ tự hào về tôi.
***************
Gửi bài cho Học bổng ước mơ tại địa chỉ ihaveadream@mshoatoeic.com
CHI TIẾT THỂ LỆ QUỸ HỌC BỔNG ƯỚC MƠ: https://www.anhngumshoa.com/tin-tuc/ms-hoa-toeics-dream-scholarship-quy-hoc-bong-uoc-mo-ms-hoa-toeic-2015-35827.html