Các bạn theo dõi các Radio học bổng ước mơ khác tại ĐÂY và bình chọn cho Ước mơ bạn yêu thích trong tháng 6/2015 bằng cách tích like cho bài viết nhé! Thời gian vote kéo dài từ 26/6/2015 cho đến 14h ngày 14/7/2015.
Lượng like cuối bài viết là căn cứ để tính điểm bình chọn!
Bài viết đầy đủ:
Câu chuyện của một cô bé mê đọc báo
Trường cấp 1 tôi học khuyến khích học sinh đọc báo. Thế là, đều đặn thứ sáu hằng tuần, cô bảo mẫu sẽ phát mỗi đứa một quyển trong giờ tự học để đọc. Đặc biệt, những bạn học giỏi nhất lớp có nhiệm vụ tham gia giải Lê Quý Đôn. 90% đứa nào..cũng quẳng cuốn đó đi một xó, những quyển truyện tranh ít chữ nhiều hình vẫn hấp dẫn hơn với bọn nó. Tôi thuộc…những bạn chăm ngoan, nên phải tham gia Lê Quý Đôn. Nhưng muốn lọt vào vòng trong, tôi phải nghiên cứu nhiều hơn trong tờ báo nên buộc phải từng con chữ. Tôi thấy tờ báo cũng có nhiều sân chơi trúng thưởng lắm, câu hỏi cũng dễ, tôi tham gia thử, ai ngờ trúng thật. Thế là tôi mê luôn cái tờ báo và mong chờ ngày ra báo…một phần vì để xem kết quả trúng thưởng.
Cấp 2, tôi đọc báo Khăn Quàng Đỏ (cô chủ nhiệm mới tiếp tục “treo thưởng” cho bạn tham gia Lê Quý Đôn). Tôi cứ đinh ninh tất cả các bài trên báo đều anh chị biên tập lâu năm nào đó viết, chứ không thể tưởng bạn cùng lứa như tôi có thể viết. Hè năm lớp 8, tôi tham gia “Vòng tay bè bạn” trên báo Khăn Quàng Đỏ. Chả hiểu sao, một buổi trưa chủ nhật, chị biên tập viên nào đó gọi lại và bảo tôi trở thành Thông tín viên của báo. Tôi bắt đầu tham gia CLB ấy đều đặn mỗi tháng và có nhiệm vụ riêng. Mỗi tuần, chị sẽ gửi một biểu mẫu câu hỏi, tôi sẽ trả lời các câu hỏi đó. Bảng câu hỏi đó như phiếu nhận xét câu hỏi từ khách hàng vậy đó. Tôi cứ chăm chỉ làm và được tham gia cả chuyến đi đến rừng Cát Tiên Sa, gặp thêm nhiều bạn, tá hỏa nhận ra những bài trên báo là do mấy bạn ấy viết. Tôi thèm và ao ước mình cũng có bài do chính tôi viết trên báo. Tôi tích cực tham gia các CLB trên báo nhưng…cũng chẳng khác lên tí nào, vì không hề viết bài cộng tác, mà cũng do không biết cách cộng tác ra sao.
Cấp 3, tôi đọc báo Hoa Học Trò (đọc thay đổi theo độ tuổi, hihi). Cơ hội biến giấc mơ tôi thành sự thật cũng gần ngay tầm tay khi may mắn được tham gia vào kháo huấn luyện viết báo trong hè năm lớp 10. Tôi có cả cơ hội tham gia buổi họp nếu đề tài và bắt đầu viết ra sao. Từ khi ấy, tôi đã hiểu cách vận hành. Tôi bắt đầu tập viết. Có lẽ tôi chưa cố gắng hết sức, tôi thất bại. Tôi có chút buồn, nhưng tự nhủ với lòng sẽ chờ cơ hội kế tiếp.
Hè năm lớp 12, cơ hội ấy cũng đến với tôi. Tôi nộp bài dự thi để tham gia khóa huấn luyện kĩ năng viết báo. Ngày Hoa Học Trò thông báo tôi trúng tuyển, tôi vyui mừng khoe ba mẹ, khoe bạn bè, có cả một chút tự hào trong lòng. Tôi chợt nghĩ, đây hẳn là trang nhật kí mới của tuổi 17, một trang giấy thơm mùi kẹo ngọt. Sau chút “bay bổng” ấy, tôi lại nghĩ nó sẽ rất khó khăn. Rồi tôi nhủ thầm: “Chậc, thôi kệ, cứ…tận hưởng niềm vui trước đã!” Thế là tôi mang vẻ mặt hớn hở đợi đến khóa ấy.
Khóa học thực sự mang lại nhiều điều bổ ích đến với tôi. Thế nhưng nó không đồng nghĩa tôi được “đặc cách” sẽ có bài trên báo. Tôi tích cực tham gia những buổi chia sẻ kinh nghiệm của anh chị, cộng thêm học hỏi thông qua đọc các bài của bạn bè. Lần này, tôi ngẫm thật sâu rồi viết và lấy hết can đảm gửi bài. Và kết quả, tôi…có bài đăng trên số báo tuần sau đó! Khởi đầu này khiến tôi có động lực, sự tự tin hơn và tôi bắt đầu gửi bài đều đặn. Đã gần một năm kể từ ngày ấy, tôi thoáng giật mình vì thời gian trôi nhanh như thế.
“Nếu bạn đặt mục tiêu và theo đuổi chúng với tất cả lòng quyết tâm, tài năng sẽ đưa bạn tới những nơi khiến bạn phải ngạc nhiên.” Đây là danh ngôn của Les Brown nhưng tôi đã nghe ý đại khái từ một chị trong buổi café nọ. Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp, không hề tồn tại “điều kì diệu” này trong cuộc sống. Thượng đế đã chứng minh cho tôi thấy tôi đã sai. Vài cú click chuột vào các trang quảng cáo trên Facebook, tôi tìm thấy đề tài trong lúc bí ý tưởng. Buổi thuyết trình của con bạn trong lớp, tôi cũng phát hiện đề tài hấp dẫn. Bà chị tôi quen trong một dịp đi xem ca nhạc một năm chưa inbox lại giúp tôi giải đáp nhiều thắc mắc (vì…đúng lĩnh vực chị ấy). Không phải vài thứ trùng hợp đến mức hoàn hảo như thế, mà mọi thứ xoay quanh tôi cứ như dẫn tôi đi hướng tôi chọn, tôi hoàn toàn bị thuyết phục.
Và tôi nhận ra: Khi bạn có mục tiêu và muốn chinh phục nó, hãy không ngừng thôi nghĩ về nó, chủ động “kết nối” với nó bằng niềm tin và hi vọng, nó sẽ tự khắc “liên lạc” với bạn. Bằng một cách nào đó. Lúc ấy, bạn sẽ mỉm cười và nói: “Cảm ơn bạn, tôi của ngày hôm nay!”
Trang Thục Văn - vannie.trang97@gmail.com