Một tác phẩm gửi tặng thầy Trương Minh Tiến và cô Lê Mai Anh. (Hai người đã đau đầu vì học viên bọn em nhiều rồi, hãy đọc cái này cho thư giãn chút nhé)
CHƯƠNG I:
Cuối đường hầm bỗng gặp được lương duyên
20 năm có lẻ sau đó, Tiểu Tùng trở thành 1 chàng trai khôi ngô tuấn tú, tốt nghiệp một trường đại học lớn, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, kiến thức khoa học vô cùng uyên thâm. Tuy nhiên, khi vị đạo sĩ nọ bị bắt vì tội tuyên truyền mê tín dị đoan, người nhà Tiểu Tùng mới vỡ lẽ ra ngoài 3 chữ where where kia, Tiểu Tùng không học thêm được bất kỳ 1 từ tiếng anh nào nữa. Với tư chất thông mình học 10 hiểu 1, giáo viên tiếng Anh nào cũng lắc đầu ngao ngán với Tiểu Tùng. Những tưởng chỉ cần vốn kiến thức sâu rộng của mình, Tiểu Tùng có thể hành tẩu giang hồ, quậy tung trời đất, không công ty nào không thèm muốn. Trái lại, khi các ông chủ biết rằng Tiểu Tùng không có bí kíp Tiếng Anh họ đều lắc đầu ngao ngán mà rằng: “Không giỏi tiếng Anh thì có tinh thông đến mấy cũng là phế nhân mà thôi”.
Tiểu Tùng chạy khắp giang hồ, 36 động, 72 đảo, ra cả Hoàng Sa Trường Sa mà vẫn không nơi nào chịu nhận vào làm, cảm thấy vô cùng quẫn bách. Bể khổ vô biên, không còn đường lùi, Tiểu Tùng kiếm một ngọn núi lao đầu vào tính tự vẫn. Nào ngờ 1 giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Nam tử kia tới đây làm bài test hay đăng ký học”. Tiểu Tùng ngẩng đầu lên thì phát hiện ra mình được 1 ánh hào quang chói lọi êm ái nâng đỡ. Ánh hào quang đó phát ra từ 1 Cô Cô xinh đẹp tuyệt trần. Tiểu Tùng khóc lóc kể lể từ sáng tới trưa thì Cô Cô hiểu ra vấn đề. Cô Cô mỉm cười mà rằng: “Chuyện đó là đại sự, nhưng khi ngươi đã đến đây thì há chẳng phải mắt muỗi sao? Ms Hoa ta sẽ giúp ngươi.” Tiểu Tùng mừng rỡ toan sụp xuống bái sư thì vị Cô Cô đỡ dậy nói: “Đừng vội bái sư, giết bò đâu cần dao mổ trâu. Ta sẽ xếp ngươi vào lớp của 2 vị sư phụ, một người dạy thủ pháp, một người dạy khẩu quyết, sau 2 tháng không giỏi không được.”
Tiểu Tùng như chết đuối vớ được cọc, lóc cóc chạy theo Cô Cô vào 1 động nhỏ trong núi. Trên đỉnh núi khắc dòng chữ lấp lánh “Ms Hoa Toeic”.
CHƯƠNG II
Sư phụ hiền nào có quản công
Tiến đại hiệp hành tẩu giang hồ và đã thành danh từ rất sớm. Với vốn kiến thức uyên thâm đạt tới mức thượng thừa, đại hiệp đã từng kinh qua nhiều lớp nhiều trường, hành hiệp trượng nghĩa khai sáng Tiếng Anh cho biết bao nhiêu người từ già tới trẻ, nhiều không kể xiết. Tuy nhiên, số lượng học viên được khai sáng đối với Tiến đại hiệp chưa bao giờ là đủ, ngài vẫn luôn ngắm trăng mà thở dài: Giá như ta có thể bắt đầu sớm hơn.
Mei nữ hiệp thoạt nhìn như một đại tẩu với vóc dáng cao ráo, làn da nâu tươi màu suy nghĩ. Với vóc dáng đó, không ai có thể ngờ khi nữ hiệp cất giọng nói tiếng Anh lại là một thứ âm sắc làm mê đắm lòng người. Bất kỳ đại cao thủ nào cũng phải xếp gối phủ phục mà lắng nghe thứ âm thanh nước chảy mây trôi điểm xuyết trọng âm chuẩn mực như đá nhô lên trong nước. Với âm thanh đó, Mei nữ hiệp đã thổi một luồng sinh khí vào niềm đam mê tiếng Anh của biết bao con người. Giang hồ gọi công phu đó là: Mei hống.
Tiến đại hiệp và Mei nữ hiệp sau khi đọc qua bài test trình độ của Tiểu Tùng thì ôm nhau mà khóc. Đến ngày thứ 7, Mei nữ hiệp đứng lên mà rằng: “Tiến đệ, chúng ta mang sứ mệnh truyền cảm hứng học tiếng Anh đến cho đệ tử. Đã vào đến đây thì người dốt mấy cũng phải làm cho thành giỏi. Đó mới là tôn chỉ hành động của môn phái ta. Vậy mà gặp đệ tử kém cỏi cỡ này đã bất lực há chẳng phải để thiên hạ chê cười sao?”. Lời nói của Mei nữ hiệp làm Tiến đại hiệp như bừng tỉnh:” Quả thật đúng thưa đại tẩu. Đệ quên rằng với thủ pháp của đệ và khẩu quyết của tẩu, không đệ tử nào không thành công cho được. Để quyết cùng tẩu liều mình phen này”. Nói rồi ánh mắt hằn lên vẻ quyết tâm, cả hai cùng chờ Tiểu Tùng lúc ấy đang ì ạch bò lên đỉnh núi.
CHƯƠNG III
Trò chăm thầy giỏi ắt ngày thành công
Những ngày đêm khổ luyện tiếng Anh, Tiến đại hiệp truyền cho Tiểu Tùng thủ pháp reading. Thủ pháp này đòi hỏi người luyện phải hết sức kiên trì trau dồi từ vựng, ngữ pháp. Việc trau dồi từ vựng không thể ngày một ngày hai, mỗi ngày chỉ được phép nhớ 5-10 từ, nếu luyện quá có thể tẩu hỏa nhập ma ngay lập tức. Tiến đại hiệp nói: “Từ vựng và ngữ pháp cũng như nguyên khí chảy trong cơ thể con người vậy. Nguyên khí có đủ thì mới có thể thi triển các bí kíp làm bài. Hãy cố gắng và kiên trì tích cóp hàng ngày”. Song song với việc trau dồi từ vựng, Tiến đại hiệp còn chỉ cho Tiểu Tùng những bí kíp làm bài. Khi làm bài, thủ pháp phải triệt để, chắc chắn, chỗ nào cần danh từ là phải tìm danh từ, chỗ nào động từ phải điền động từ. Tuyệt đối không được nhầm tính từ và trạng từ. Có bí kíp trong tay, Tiểu Tùng như thỏ mặc da hổ, tuy công lực còn hạn chế nhưng vẫn có thể thi triển được.
Mei nữ hiệp đảm nhận việc truyền thụ khẩu quyết listening cho Tiểu Tùng. Để học được bí kip này, Tiểu Tùng luôn phải đối mặt với các vị tiền bối giấu mặt trốn trong laptop của Mei nữ hiệp. Các vị tiền bối này tuôn ra hàng tràng dài những khẩu quyết đến nghe còn khó nữa là hiểu. Bài học đầu tiên là phải nhắc lại khẩu quyết thật đúng và chính xác. Tiểu Tùng ban đầu còn không nghe vị tiền bối trong laptop của Mei nữ hiệp nói gì. Một thời gian sau với công sức chỉ bảo của Mei nữ hiệp, Tiểu Tùng đã nhắc lại khẩu quyết của tiền bối bí ẩn một cách nhanh và chính xác đến nỗi Mei nữ hiệp tưởng mình đang dạy một con vẹt. Tiếp theo, Mei nữ hiệp dạy cho Tiểu Tùng cách bắt trọng âm để có thể đuổi kịp tốc độ đọc của các vị tiền bối. Việc bắt trọng âm phải vô cùng nhanh và chính xác. Mei nữ hiệp căn dặn: “Để hoàn thiện công phu listening, ngươi phải vận dụng không chỉ đôi tai, cái miệng mà còn phải mang cả tâm hồn, toàn tâm toàn ý tập trung vào khấu quyết thì mới có thể bắt kịp các vị tiền bối đó. Đây là một cuộc đấu trí cả về tâm hồn và thể xác. Ngươi phải thực sự cố gắng mới được”.
Trong thời gian khổ luyện không thể tránh khỏi những lúc tẩu hỏa nhập ma. Mỗi lần Tiểu Tùng có triệu chứng hoa mắt chóng mặt sùi bọt mép là ngay lập tức Mei nữ hiệp bắt ngay thần chú “Okay, very good” để động viên, kéo huyết áp Tiểu Tùng lên. Tiến đại hiệp thì thi triển một tràng dài truyện cười đông tây kim cổ để vực dậy tinh thần cho Tiểu Tùng.
Thấm thoắt đã hơn một con trăng, 2 vị sư phụ đã hao tổn không biết bao nhiêu nguyên khí. Bù lại, Tiểu Tùng nhờ sự chỉ bảo tận tình của sư phụ, tiến bộ trông thấy, bài test giữa kỳ tăng gần 200 điểm. 2 vị sư phụ thấy sự tiến bộ của Tiểu Tùng như vậy trong lòng lấy làm vui nhưng ngoài vẫn nói: “Ngươi tiến bộ như vậy chúng ta có lời khen. Tuy nhiên so với các bậc anh hùng thời trước vẫn chỉ như hạt cát mà thôi. Hãy khổ công rèn luyện hơn nữa. Chừng nào tai ngươi nghe thính như thỏ ngọc, kiên thức vững như hắc quy, đưa tay nhanh như rồng bay, đánh dấu mạnh như ong chích thì lúc ấy hãy nghĩ tới chuyện hùng bá thiên hạ”. Tiểu Tùng quỳ sụp xuống tạ, nghe như nuối lấy từng lời mặc dù vẫn chả hiểu gì.
Con đường khổ luyện của Tiểu Tùng sẽ còn những gian truân gì? Liệu Tiểu Tùng có hiểu được những lời thâm thúy của sư phụ để vận dụng được hay không? Kết quả của đợt khổ luyện này thế nào? Tính mạng 2 vị sư phụ sau khi lao tâm khổ tứ truyền đạt cho Tiểu Tùng sẽ như thế nào? Xin mời nhấn like facebook Ms Hoa Toeic, like bài này và chờ hồi sau sẽ rõ.
Email: [email protected]
P/s: Tôi gửi bài dự thi này với mục đích chính để thể hiện tình cảm, tri ân với 2 giáo viên đã hết lòng dạy dỗ mình là Mr Trương Minh Tiến và Ms Lê Mai Anh. Mục đích phụ là giành giải thưởng và có 1 buổi tối đắm chìm với rock cùng Ms Trang. Mong nhận được sự ủng hộ của mọi người.