Thân gửi những sứ giả của Ms Hoa TOEIC
Đêm khuya, tĩnh lặng, mất ngủ - em một học viên của lớp A199 xin gửi những dòng tâm sự, tri ân của mình đến những sứ giả mà em vô cùng yêu quý!!!
Được tham gia vào Ms Hoa TOEIC là một sự tình cờ cũng là may mắn đối ới em. Mặc dù đã đi học ở nhiều nơi nhưng thực sự em đã bị ấn tượng và gắn bó với trung tâm – bởi Ms Hoa TOEIC đã cho em cảm giác như một gia đình vậy.
Sứ giả đầu tiên em muốn cảm ơn đó là anh bảo vệ vui tính ở cơ sở Phan Đình Giót thân yêu này. Mặc dù chưa biết tên anh là gì, quê anh ở đâu nhưng em thực sự yêu quý anh, thích nghe giọng nói “ngộ nghĩnh” nhưng đầy quan tâm của anh tới học viên chúng em. Anh hướng dẫn chúng em xếp xe gọn gàng, dắt xe hộ những bạn nữ, hỏi han bài học của chúng em. Thậm chí anh có thể nhớ lịch học của em làm em thực sự bị bất ngờ. Anh còn bày trò chơi game với các bạn nam, cổ vũ cho các bạn học theo nhóm, quậy cho lớp học vui vẻ. Cũng đôi lần, anh than phiền với em có những bạn còn chưa ý thức làm anh vất vả, song anh vẫn luôn cười và nhẹ nhàng lắm. Cảm ơn anh – người không đứng trên bục giảng nhưng anh cũng là một sứ giả thân thiện trong em, anh giống như một người anh cả trong đại gia đình Ms Hoa yêu thương này.
Những sứ giả thứ hai mà em muốn bày tỏ sự yêu mến của em đó là chị Pucca Kute, chị Xu ka và các chị lễ tân khác mà em chưa biết hết tên. Các chị là những người đầu tiên kết nối em với gia đình mình. Nhờ sự kết nối thân thiện, nhiệt tình, chu đáo của các chị mà hôm nay em mới có cơ hội ngồi viết những dòng này gửi đến trung tâm. Quả thực đây là bộ phận lễ tân yêu quý nhất em từng gặp. Có lẽ ở các chị và ở trung tâm có một sức mạnh tổng thể vô hình nào đó mà em chưa thể gọi tên?
Một sứ giả tuyệt vời nữa mà em muốn cảm ơn và bày tỏ sự yêu mến của em đó là cô Hoa Còi ạ. Mặc dù em chưa được gặp cô, chưa được học cô nhưng em có một tình cảm vô cùng lạ với cô. Có thể đó là do sự duyên dáng và kì thú về ngôn ngữ mà cô mang lại cho em sau mỗi lần xem bài giảng của cô trên youtube. Thú thực là em nhiều lúc chểnh mảng bài trên lớp nên thường phải xem lại bài giảng của cô qua mạng. Và thật là là mọi vấn đề qua bàn tay cô đều trở nên sáng tỏ, gọn gàng, dễ hiểu lạ lùng. Cô cứ như là có phép lạ ý! Nhiều lần em thích thú thốt lên: English is very easy! Sau đó lại ngồi tiếc ngẩn vì đã không tham gia lớp học của cô sớm hơn để được yêu tiếng Anh sớm hơn một chút. Em nghe nói cô sắp có baby ạ. Em chúc cô và thiên sứ nhỏ của cô luôn mạnh khoẻ để tiếp tục truyền ngọn lửa đam mê đến học viên chúng em.
Người cuối cùng em muốn cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất là cô Trang Chuối. hì hì. Cô đợi em có lâu không cô? Em muốn cảm ơn cô không chỉ là những bài học trên lớp mà còn là những bài học, khám phá cuộc sống mà vô tình hoặc hữu tình cô đã truyền cho em. Ngày đầu tiên học cô ở lớp Pre 185 em đã ấn tượng mạnh với màu son đỏ của cô. Người ta bảo màu đỏ là màu của sự tập trung nên em bỗng nhiên trở nên chú ý vào bài giảng của cô? Hay là vì vốn dĩ cô đã thu hút học viên chúng em như thế?
Về nhà lên website tìm hiểu thêm về cô làm em càng bất ngờ với phong cách “độc và lạ” của cô. Thế là… cô ơi… em đổ cô thật rồi!!! Cô có biết không? Mẹ em cũng là một giáo viên đó, nên từ nhỏ hình ảnh của một cô giáo trong em khác với cô lắm. Thì ra, là cô giáo vẫn có thể xteen như ai, trẻ trung, vô tư chém gió với cả học trò. Ngày trước em cứ nghĩ mình chẳng thể được một phần của mẹ nên sớm nói không với nghề giáo.Vậy mà bây giờ em lại cảm thấy nó thật đáng yêu. Và cô biết không, em đã có thể bắt đầu với tình yêu “nghề truyền đạt” bằng việc nhận gia sư môn tiếng Anh ý. Mặc dù trình độ của em chưa có gì đáng tự hào lắm nhưng được truyền ngọn lửa đam mê ngôn ngữ tới người khác làm em thực sự thấy vui. Hơn nữa, em đã nghe đâu đó rằng “bạn sẽ học được 100% nếu đi chỉ dạy cho người khác” và công việc còn giúp em kiếm thêm một khoản tiết kiệm nhỏ nữa. Hì! Một mũi tên trúng 3 đích luôn. Và nếu như không gặp cô, không học cô, không nghe cô kể chuyện – hẳn là em sẽ chẳng bắn được cái đích nào rồi.
Em cũng từng thắc mắc tại sao trái tim cô to vậy? Đủ chỗ cho tất thảy bao nhiêu học viên chúng em? Có lẽ nào vì đặc thù nghề nghiệp, vì công việc nên cô phải thế? Viết đến đây, tự nhiên tai em nóng bừng, vì xấu hổ, vì đa nghi thái quá. Hẳn là vì cô cũng giống như mẹ em, đều yêu nghề, yêu học sinh chúng em nên tình cảm đó thật chân thành và đáng quý. Bài học từ nhỏ ý – tại sao em lại quên được cơ chứ???
Trái tim chúng ta vốn rộng hơn chúng ta vẫn tưởng phải không cô?
Em cũng cảm ơn cô vì đã cho em một tình yêu với tiếng Anh, đã đánh thức em rằng: muốn đi sang “bển thì cũng phải hiểu người bển ấy nói gì. Nghĩa là chúng ta không chỉ cần một cái bằng TOEIC để xin việc mà chúng ta còn cần tiếng Anh như một thứ thiết yếu của cuộc sống và vì là “một tương lai chém tiếng Anh” như gió, và vì chúng là đừng nản chí - ắt hẳn phía cuối con đường luôn có cánh cửa để chào đón chúng ta.
Nguyễn Thị Diễm
Học viên A199
Click "like" dưới mỗi bài viết để bình chọn cho bài viết bạn yêu thích nhé!
Thời hạn bình chọn đến hết 12h ngày 19/11/2014
Chi tiết thể lệ và giải thưởng xem tại: https://www.anhngumshoa.com/tin-tuc/ngan-loi-tri-an-2014-mon-qua-y-nghia-danh-tang-cac-su-gia-35886.html