Nghị lực sống của Anh Tú - thí sinh dự thi cách Hà Nội 1000 cây số
Radio Học bổng ước mơ đạt giải tháng 8 được gửi từ bạn Hồ Anh Tú viên năm 3, Khoa cơ khí trường ĐH Sư phạm kỹ thuật TP HCM, một câu chuyện cảm động về sự hi sinh, về nghị lực sống, về ước mơ trong cuộc đời này. Tú có một tuổi thơ có phần khó khăn hơn nhiều bạn bè đồng trang lứa, căn bệnh thận từ nhỏ làm Tú ám ảnh thứ mùi thuốc bệnh viện, tiếng còi hú của xe cấp cứu, những tiếng rên rỉ của bệnh nhân. Nhưng trên hết, nghị lực sống của Tú làm chúng ta phải suy nghĩ, rằng đúng như bạn nói: Nghị lực là khi bạn biết ước mơ và biến ước mơ đó thành hiện thực!
Nếu các bạn được thuyết phục bởi ước mơ này, hãy bình chọn cho bài viết của bạn Tú bằng cách tick like ở cuối bài viết, đây sẽ là căn cứ để chốt kết quả bình chọn cuối cùng.

Bình chọn cho Anh Tú bằng cách ấn like phía cuối bài viết nhé!
Lưu ý thời gian bình chọn cho Ước mơ mơ năm 2013: từ 19/2/2014 đến 12h trưa 28/2/2014
Lưu ý thời gian bình chọn cho Ước mơ mơ năm 2013: từ 19/2/2014 đến 12h trưa 28/2/2014
Bài viết đầy đủ:
BÀI VIẾT YÊU THƯƠNG
Lại một mùa hè nữa sắp đến rồi ,những kỉ niệm của những năm tháng về trước lại ùa về trong tôi .Những kĩ niệm của những năm tháng ấy chắc sẽ mãi mãi không phai nhòa trong kí ức của cậu học trò như tôi ….
Sinh ra và lớn lên trên miền cao nguyên .Tuổi thơ dữ dội không cho tôi có những buổi chiều vàng trên cánh đồng đầy ánh hoàng hôn ,những buổi chiều mà tôi và lũ bạn vẫn thường chăn trâu thả diều ,những đồi chè xanh ngát dẫn lối trên con đường tới trường đâu đó những cánh diều không êm trôi vì cơn mưa bất chợt….Tôi bị mắc căn bệnh “thận ” ,đó là tin dữ mà tôi nhận được từ phía bác sĩ từ đợt đi khám tuần trước .Trong kí ức của cậu bé non nớt mới 6 tuổi như tôi thì vẫn chưa hình dung đó là căn bệnh gì và vì sao tôi bị bệnh .
Tôi chỉ nhớ chiều hôm đó ,một buổi chiều mưa ba tôi ẩm tôi trên lên chuyến xe ,xe lăn bánh ,tôi chỉ biết òa khóc vì tôi không muốn xa mẹ .Bên ngoài khung cửa, gió vẫn thổi ,mưa vẫn rơi và tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Chỉ biết rằng khi mở mắt ra thì trước mắt tôi là những ánh đèn ,những vũng nước mưa trên con đường còn lại sau cơn mưa hồi chiều ,ba tôi lấy ra miếng cơm hồi chiều mẹ tôi gói lại để ăn tối...
Những ngày sau đó tôi ở với ba trên bệnh viện để điều trị ,những buổi tối tôi chỉ biết khóc vì nhớ mẹ .Vậy là tuổi thơ tôi gắn liền với những chuyến đi dài trong nổi nhớ và niềm hy vọng sớm bình phục .
Sài Gòn vào những cuối những năm của thập niên XX ,không ồn ào ,không tấp nập …Đêm Sài Gòn thật đẹp với những ánh đèn Nê-ôn sáng rực .
Những tiệm bánh thơm phức ..,những tiệm đồ chơi với đủ mọi thứ là những kí ức còn mang máng trong đầu tôi cho tới bây giờ .Những thứ đó chỉ thoáng qua nhanh trong mắt tôi như thế giới cô tích .Trước mắt tôi bây giờ choáng ngợp với những nổi sợ không tên khi bước chân vào bệnh viện,nơi mà đi đâu cũng nằng nặc mùi thuốc .Tiếng xe đẩy ken két ,lẻn kẻng với những dụng cụ dao kéo .Tôi chỉ kịp nhìn thấy một Ông bác sĩ ( sau này tôi nhận thức được thì biết tên Bác là Bs Phùng Minh Thủy –chuyên khoa thận bệnh viện Chợ Rẫy ) ,sau đó đã nói gì với ba tôi mà sau đó ba ẩm tôi lên chiếc giường trải ra trắng …..
Sau những ca phẫu thuật , những đợt điều trị dài là khoảng thời gian mà ba đã thức để chăm lo cho tôi.Sau này, những đợt tái khám tiếp theo dù nỗi sợ vẫn còn len lõi đâu đó trong tôi ,nhưng tôi đã mạnh dạn hơn trước .
Thời gian cứ lặng lẽ qua ,những gì trong quá khứ lại hiện về bên tôi ,những lúc như thế tôi cảm thấy thương cho ba mẹ ,những lúc mà tôi cảm thấy mặn đắng cả bờ môi ,cay nhòe đôi mắt .
Mười năm sau …
Có lẽ những kí ức còn lại trong tôi là những mảnh ghép vô định, khoảng thời gian đủ để tôi thấu hiểu mọi chuyện và cảm nhận cái tình thương vô bờ của Ba ,của Mẹ
Vẫn chuyến xe ấy từ Lâm Đồng xuống Sài Gòn .Vẫn là thứ mùi thuốc bệnh viện .Tiếng còi hú của xe cấp cứu, những tiếng rên rỉ của bệnh nhân .Những hình ảnh đó âm thanh đó vẫn ùa về bên tôi trong những giấc mơ .Và mãi cho đến bây giờ những thước phim đen trắng không nội dung đó vẫn còn ám ảnh trong tôi. Nhưng điều đó với tôi không còn quan trọng nữa ,,điều quan trọng giờ đây tôi đã vượt qua căn bệnh , chống chọi với những cơn đau ,căn bệnh hiểm nghèo để sống tiếp và sống tốt hơn.
Ngày lại ngày cứ trôi qua ,tưởng chừng bình yên sẽ ở lại trong căn nhà nhỏ của mình. nhưng đến năm lớp 11, thì bất ngờ mẹ tôi buộc phải phẫu thuật vì căn bệnh “đục thủy tinh thể” ,lại một lần nữa ba tôi lại lặn lội đưa mẹ tôi lên nhập viện và chuẩn bị thủ tục để mổ…
Giờ đây, dẫu một con mắt bên phải của mẹ không còn nhìn rõ như trước, sức khỏe của Ba cũng đã yếu dần đi, nước da ngăm đen với những chấm đồi mồi… nhưng với tôi ,Ba Mẹ vẫn là những người tuyệt vời nhất .Sóng gió đã qua đi ,giờ đây gia đình tôi đã được đoàn tụ và xây dựng những điều tốt đẹp trong tương lai.
Các bạn có biết không ? Có những thứ ta không thể mua bằng tiền ,có những thứ mà chỉ bằng nghị lực sống thì ta mới vượt qua được .Đúng như vậy !Tuổi thơ tôi đã trãi qua những thăng trầm ,những sóng gió ;nó đã cho tôi những trãi nghiệm mà nhờ nó mà tôi biết đến những giá trị của cuộc sống ,biết yêu thương trân trọng những gì đang có và điều đặc biệt cho tôi thấy những nghị lực phi thường của bản năng mà tạo hóa đã ban cho! Tôi đã từng nói với ba,mẹ ,vì họ mà tôi sẽ vượt qua tất cả ,và chẳng phải tôi đã chiến thắng được bệnh tật và trở về cuộc sống đó sao ?
Và ba tôi, có lẽ trong cuộc đời này tôi không tìm được người đàn ông nào như ba,trong mắt tôi Ba mãi là người ba tuyệt vời nhất .Ba vẫn vững vàng trước những muôn trùng sóng gió của cuộc đời để chăm lo cho gia đình ,mặc dù giờ ba không còn đủ sức khỏe ,nhưng ba vẫn là trụ cột gánh vác cho gia đình .Đôi mắt của mẹ không còn sáng như trước nhưng mẹ vẫn quán xuyến mọi việc nhà và việc nương rẫy.Mẹ nấu những bữa cơm chiều ,để ba và mấy anh em tôi có miếng ăn .Những gì mà ba mẹ tôi đã làm cho mấy anh em chúng tôi cũng như những người cha người mẹ làm cho những đứa con của họ. Những điều đó không quá đặc biệt nhưng tại sao họ lại có thể làm tốt điều đó ,bởi vì họ mong muốn cho những đứa con của họ,sau này sẽ được xung túc hơn ,không phải lam lũ ,…vất vả .Tất nhiên những mong muốn đó không nằm ngoài cái nghị lực đặt để bên trong .
Vậy nghị lực là gì ? Có chăng là những cái xa vời mà ta không thể sờ nắm được ? Đúng mà cũng không đúng! Đúng ,vì nghị lực là cái nằm đâu đó bên trong con người mà ta hằng có, nó không đâu xa vời cả ! Nghị lực là thứ mà bạn biết đặt niềm tin vào cuộc sống và niềm tin vào bản thân. Nghị lực là khi bạn biết ước mơ và biến ước mơ đó thành hiện thực … Bởi nghị lực là của ta và do ta nắm giữ bạn nhé !
Và hôm nay đây khi tôi ngồi đây để viết lên những dòng kí ức này ,tôi tin ai trong mỗi chúng ta cũng có nghị lực sống, cũng có những mơ ước cho riêng mình . Nhưng để thực hiện ước mơ thì ta phải biết vượt qua những rào cản khó khăn trong cuộc sống. Điều mà tôi muốn nhắn gửi tới các bạn là “ trong cuộc sống này nếu ta biết vươn lên, biết nổ lực vượt qua những rào cản những khó khăn bằng chính nghị lực thì ta sẽ đạt được cái ta mơ ước”
…Với tôi ,dầu rằng dòng thời gian của những năm tháng ấy đã trôi qua , nhưng những kỉ niệm chắc chắn sẽ đọng lại đâu đó trong trái tim tôi.Mà mỗi lần nhớ lại tôi lại thấy cay cay, và thấy sợ …
Đêm đêm con thắp đèn trời
Cầu cho cha mẹ sống đời với con !!
--------------------------------------
Theo dõi tất cả các bài viết Học bổng ước mơ Ms Hoa TOEIC năm 2013 TAỊ ĐÂY.
Theo dõi tất cả các bài viết Học bổng ước mơ Ms Hoa TOEIC năm 2013 TAỊ ĐÂY.
Ms Hoa TOEIC's Dream Scholarship - Quỹ học bổng ước mơ Ms Hoa TOEIC
Giải thưởng của năm:
- Hẹn hò cùng CEO Ms Hoa Toeic ^^
- Giải thưởng có giá trị bằng tiền mặt trị giá 5,000,000 đồng.
- Giấy chứng nhận học bổng
Cách thức bầu chọn:
Giải thưởng của năm:
- Hẹn hò cùng CEO Ms Hoa Toeic ^^
- Giải thưởng có giá trị bằng tiền mặt trị giá 5,000,000 đồng.
- Giấy chứng nhận học bổng
Cách thức bầu chọn:
Người chiến thắng sẽ dựa trên tiêu chí:
- 60 % dựa vào tỉ lệ bình chọn cao nhất - Số lượng Like Facebook trên 01 bài viết dự thi đăng trên website Ms Hoa TOEIC.
- 40% dựa vào bình chọn từ Các sứ giả của Ms Hoa Toeic.